Mình chia tay thôi!
Giọng anh vang lên, nhẹ nhỏ nhưng khô khốc và lạnh lùng.
Choàng tỉnh giấc, lưng áo ướt đẫm mồ hồi. Hơn ba năm rồi, vẫn một cơn ác mộng đó.
4h sáng, không còn tiếp tục giấc ngủ được nữa, em lăn lốc trong những kí ức mơ hồ của những ngày đó.
Là
vì anh đứng ngược sáng, hay tại mắt em đã nhòe đi. Mãi sau này, em cố
gắng nhớ, nắm bắt gương mặt anh của ngày đó, nhưng không thể.
Em
cũng mơ hồ, về cái cách anh rời bỏ em, rời bỏ căn phòng đầy ắp những kỉ
niệm đó. Chỉ duy nhất một điều, vẫn trọn vẹn trong em. Đó là trái tim
em đã chết, con người em, cái con người em vốn cho là đã cũ kĩ, và anh
vốn yêu nhiều như thế, đã chết trong chính khoảnh khắc, tự tay em cắt
phăng mái tóc dài quá lưng mình.
Bao
lần trước đó, em đã muốn thay đổi, thay đổi mái tóc, bề ngoài, thay đổi
cả những thói quen xưa cũ, và thay đổi tình yêu em dành cho anh. Ngày
đó, em đã ước, mỗi ngày, tình yêu em trao anh, nhiều thêm.
Nhưng
tại sao chia tay? Tại sao anh buông bỏ? Tại sao bàn tay vốn nắm giữ bàn
tay nhỏ bé của em, lại nhẫn tâm buông ra, dứt khoát và lạnh lùng như
thế?
Em đã rất đau đớn để đoán lí do. Nhưng rồi, lí do liệu có còn quan trọng, vì anh đã rời xa em mãi.
Hơn
ba năm rồi, thời gian không dài, nhưng cũng đủ để mãn tang một cuộc
tình phải không anh? Tại sao? Hình hài đó, nụ cười, giọng nói đó, vẫn
văng vẳng bên em. Tại sao, trong đám đông đó, ánh mắt em, vẫn kiếm tìm?
Thành
phố này, chỉ hơn một triệu dân, không nhỏ nhưng cũng chưa đủ để gọi là
rộng lớn phải không? Tại sao, chưa một lần ta chạm mặt? Phải chăng, vì
quá hiểu nhau, nên ta đều tránh nhau trên những lối quen? Hay tại, ông
trời trách em và anh, yêu nhau chưa đủ? Nên chia tay rồi, không được
tương phùng?
Anh!
Có bao giờ, trong một khoảnh khắc nào đó, tim anh chợt nhói khi nhìn
thấy mái tóc đen dài của ai? Có bao giờ anh xao xuyến khi nghe tiếng
cười trong trẻo của ai đó?
Có lẽ, em thay đổi nhiều quá, và cả anh nữa nên chúng ta lướt qua nhau mà không nhận ra?
Nếu
anh cứ kiếm tìm một hình dáng mong manh với mái tóc dài thướt tha và
trong trẻo, có lẽ, trọn cuộc đời này, chúng ta không thể giao nhau.
Bao
sáng thức giấc, em ngỡ ngàng, với – một – ai – đó – xa – lạ trong
gương, nơi mà ngày xưa là gương mặt với nụ cười thường trực. Đã có những
lúc, em không nhận ra em, với mái tóc ngắn, khô và xơ xác, mặc gió
nghịch rối vò. Em cũng không nhận ra nụ cười đó, đẹp mà sao giả tạo quá?
Dù đã hơn ba năm, dù nó đã trở nên thật đi ít nhiều?
Anh
à! Đêm đó, em đã cắt mái tóc bấy lâu nay gìn giữ của mình. Một cô gái,
tóc dài từ những năm tiểu học, đau đớn biết bao khi chính tay mình cắt
phăng mái tóc ấy. Thế mà em làm được. Một nửa trong em đã chết. Và một
nửa, vẫn thao thức hằng đêm.
Kì
lạ. Ba năm, không một lần chạm mặt, không một chút tin tức về anh. Ngay
cả trong giấc mơ em, cũng không có lấy chút bóng dáng anh nhạt nhòa?
Chỉ câu nói sắt đá và tàn nhẫn đó, tra tấn em bao ngày qua.
Anh
à! Em cũng không biết vì sao mình lại viết những dòng này nữa. Phải
chăng là vô thức như nỗi nhớ em vẫn trao anh. Nỗi đau vẫn âm ỉ trong em,
và tình em trao anh, vẫn cháy đấy anh ạ.
Mẹ
bảo: Tim con đã hỏng mất rồi? Bao người đến, rồi đi. Bao người yêu
thương, quan tâm săn sóc, mà em chưa thể đón nhận. Em vẫn đang học cách
đón nhận, song song với từ bỏ? Nhưng phải làm sao? Khó quá anh à?
Mẹ
nói, trái tim con bị lủng mất rồi, nên những yêu thương người ta trao,
rớt rơi theo tháng ngày mất. Phải chăng chỉ còn một góc nhỏ, mà bóng anh
đã chiếm giữ mất rồi.
Mẹ
nói, mở cửa trái tim, ánh nắng ấm áp sẽ dần lấp đầy những lỗ thủng đó,
rồi em sẽ lại biết đón nhận và yêu thương. Nhưng, hình như là băng đá
của hàng vạn năm tích tụ, nên trái tim em vẫn rất lạnh, rất lạnh anh à?
Hơn ba năm rồi, chắc chỉ thêm ba năm, hay ba năm nữa… rồi sẽ ổn thôi phải không?
Anh
à! Anh có hạnh phúc? Anh có đang hạnh phúc hơn em? Đừng hạnh phúc anh
nhé! Cũng đừng bất hạnh, nhưng ít nhất, cũng đừng hạnh phúc hơn em nghe
anh!
Thế
nhé anh! Một ngày mới lại bắt đầu, nắng đã vào bên ô cửa sổ. Em vẫn tập
mở cửa trái tim để đón ánh nắng ấm áp, để làm tan chảy khối băng đá anh
đã để lại cho em.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét