Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

Gia đình - ngọn lửa thiêng

Ấy là giây phút, người nam, người nữ tay trong tay bước về một mái ấm. Là giây phút người mẹ trong cơn đau sinh thành vẫn mỉm nụ cười hạnh phúc, còn không xa ngoài kia, người cha khóc vì nỗi xúc động nghẹn ngào. Là giây phút đứa trẻ bập bẹ những tiếng đầu tiên, gọi cha, gọi mẹ..

Điều gì khiến người nhạc sĩ viết nên bài ca hay nhất, người họa sĩ vẽ nên bức tranh tuyệt tác nhất? Điều gì khiến tên tử tội phải rơi nước mắt? Điều gì khiến ta vững bước trên hành trình không ít chông gai? Khiến ta cố gắng làm việc mỗi ngày, vượt qua mọi nhọc nhằn, cơ cực? Khiến ta biết dừng bước khi làm điều chưa phải?
Ở nơi nào, ta đã bước đi những bước đầu tiên? Nơi nào là nơi phản chiếu trung thực nhất chân dung của chính mình? Nơi nào là nơi ta muốn quay về khi rã rời, mỏi mệt? Nơi nào làm nên niềm thương, nỗi nhớ khi ta xa xôi? Nơi nào ta ước ao được nằm xuống trong phút chia xa với thế giới này?
Ai là người đã đánh dấu sự lớn lên của ta bằng những vạch phấn trên tường nhà? Đã mong mỏi cho ta một lối ra với cuộc đời rộng lớn? Là người đã dành tình yêu cho ta, không đòi hỏi sự đáp đền? Là người mỉm cười nhiều nhất vì ta, rơi nước mắt nhiều nhất vì ta? Ai là người sẵn sàng đón ta lầm lỗi trở về trong vòng tay chở che ấm áp, cho ta một vòng tay, một bờ vai nương tựa?
Tất cả những điều tuyệt diệu ấy mà chúng ta có được, còn ở nơi nào khác hơn, là chính gia đình?
Thật thiệt thòi cho ai, vì lẽ gì đó, không có gia đình. Cũng thật đáng trách cho những ai đã làm tuột rơi điều tuyệt vời mà thượng đế ban tặng.
Hãy giữ lấy ngọn lửa thiêng ấy, khơi sáng nó bằng bàn tay dịu dàng của người Mẹ, bằng vồng ngực rắn chắc của người Cha. Hãy là “hai tiếng lung linh” như trong lời bài hát, là nơi ấm áp trái tim quay về.
Trên đời này, thử hỏi có gì đẹp đẽ hơn bức tranh, bên vành nôi em bé nghiêng xuống hai mái đầu cha, mẹ? Hình như giây phút ấy, trong chiếc nôi kia, đứa trẻ đã mỉm cười và có giấc mơ thiên thần đang vỗ cánh bay lên?