Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013

Bốn chục ngàn xem xiếc và tiếng khóc trẻ thơ

Một câu chuyện có thật ở Hà Nội, trường mầm non nọ thu 40.000 đồng/học sinh để tổ chức cho các cháu xem xiếc, nhưng vì không phải tất cả cùng đóng nên các cô bắc loa yêu cầu cháu nào không đóng tiền thì phải ngồi trong lớp. Và những đứa trẻ đã khóc...
Nguyên văn câu chuyện được một vị phụ huynh kể trên trang mạng xã hội thế này: “Nhân kỉ niệm ngày 2.9 trường mầm non T.M – A (Hà Nội) tổ chức cho các con xem xiếc tại sân trường. Chi phí phải đóng của mỗi con là 40 ngàn đồng. Phụ huynh các bạn nhỏ hồ hởi đóng góp cho con. Sáng 30.8, đoàn xiếc về trường, nhạc tưng bừng phấn khởi.

Ảnh có tính chất minh họa
Từ phòng giám hiệu, tiếng cô giáo trên loa tròn vành rõ chữ : Alo, alo, đề nghị các vị phụ huynh cho con khẩn trương vào trường ổn định chỗ ngồi vì đã sắp đến giờ biểu diễn. Để công bằng cho các em đã đóng tiền, đề nghị những em chưa đóng tiền ngồi nguyên trong lớp học không được ra sân.
Thảng thốt nghe đâu đó tiếng khóc, tiếng sụt sịt, tiếng xì mũi, tiếng nấc của những đứa trẻ mà bản thân chúng nó không hiểu sao bố mẹ không đóng nổi cho nó bốn chục ngàn…”
Tôi đã khóc khi biết câu chuyện này. Thật khó hình dung một ứng xử tàn nhẫn và lạnh lùng như thế lại xảy ra trong một trường mầm non ngay giữa thủ đô. Nó cho thấy trong nhà trường bây giờ, nhiều thầy cô, những bậc được tôn kính gọi là “kỹ sư tâm hồn” đã trở thành cái máy thật rồi. Những cỗ máy không có trái tim, vì nếu là người, ai lại làm như thế.
Tôi đặt ra trường hợp thế này, để thuê đoàn xiếc về trường biểu diễn cho trẻ xem, cần một số tiền là A, mặc dù không phải tất cả phụ huynh đều đóng tiền cho con (vì nhiều lý do, có thể quên hoặc gia đình không có điều kiện) nhưng trường cũng vẫn thu đủ số tiền là A. Bởi bằng chứng là vẫn có đoàn xiếc về trường diễn. Vậy thì tiếc gì một chỗ ngồi mà không cho tất cả con trẻ đều được ra xem?
Nếu đó là những giáo viên có tình người, tất cả các cháu đều được mời ra xem xiếc, mà không cần phải có một thông báo gì hết. Còn giả sử, có máy móc một tý, các cô vẫn có thể nói với các con rằng: “Mặc dù có những bạn không đóng tiền, nhưng các bạn khác đã đóng đủ tiền để cho tất cả các con được xem xiếc hôm nay. Các con hãy vỗ tay cảm ơn các bạn mình vì điều đó và nhớ rằng, trong cuộc sống, chia sẻ với người khác, niềm vui và hạnh phúc sẽ nhân lên”.
Vậy mà cả hai trường hợp đáng lẽ xảy ra đã không xảy ra, chỉ có một thông báo lạnh lùng: “Để công bằng cho các em đã đóng tiền, đề nghị những em chưa đóng tiền ngồi nguyên trong lớp học không được ra sân”. Than ôi, công bằng nào ở đây. Những đứa trẻ như búp non, vắt mũi còn chưa sạch thì chúng cần quái gì cái thứ công bằng gớm ghiếc xấu xí đó của người lớn?
Tôi cứ hình dung ra hoàn cảnh những đứa bé bị nhốt trong lớp học vào cái buổi diễn xiếc ấy mà thấy lòng đau thắt. Chúng khóc, hẳn nhiên rồi, làm sao những đứa bé non nớt ấy không khóc cho được khi thấy các bạn bè hò reo vui vẻ ngoài sân, còn chúng thì phải ngồi ở đây. Đứa bé bỏng chưa hiểu chuyện thì ngơ ngác, đứa lớn hơn một chút sẽ biết, vì cha mẹ chúng đã không nộp 40.000 đồng. Chao ôi, có khi nào đồng tiền bốc mùi tanh lạnh như lúc này không?
Mục đích cao cả nhất của giáo dục, theo tôi không phải kiến thức, mà là sự khai phóng và giúp con người ta hiểu thế nào là lòng nhân ái. Vậy mà trong nhà trường này, ở cấp học mà đối tượng học trò cần nâng niu nhất, lại ứng xử theo kiểu “tiền trao cháo múc”, ráo hoảnh lạnh lùng. Có tiền thì được phục vụ, còn không tiền thì xin mời nghỉ cho khỏe.
Những đứa bé ấy, lớn lên sẽ nghĩ gì, sẽ học được gì từ bài học đắt giá mà các giáo viên đã dạy cho chúng, rằng trong cuộc đời này, chỉ có đồng tiền là tối thượng, còn lại tất cả đều vô nghĩa mà thôi.
Sự vô cảm chưa lúc nào lại tràn ngập khắp nơi trong xã hội này, đến mức có cảm giác, nhiệt độ dòng máu nóng ấm chảy trong cơ thể chúng ta, cứ mỗi ngày, mỗi ngày lại nguội đi một chút. Thấy người cơ nhỡ hoạn nạn không chút xót thương, thấy người làm một việc tốt lành tử tế thì ngay lập tức nghi ngờ, không biết nó có định bẫy gì mình không. Nhiều người trong chúng ta đang dần dần hóa đá mà không biết.
Câu chuyện về buổi xem xiếc trong trường mầm non này, tôi ước sao có thể đến được với các vị lãnh đạo của Sở Giáo dục Đào tạo Hà Nội, không phải để truy ra trường nào mà phê bình, trừng phạt. Chỉ cần các vị lấy đó làm một trường hợp cụ thể để cho các giáo viên thảo luận cùng nhau, chúng ta ứng xử như vậy đã đúng với tư cách của những người đang làm trong môi trường giáo dục, trồng người hay chưa. Chắc sẽ có ích cho các thế hệ tương lai nhiều lắm đấy.
Cái khó nhất và cần phải hướng tới trong xã hội này, không phải là một cuộc sống ngày càng no đủ, sung sướng phủ phê hơn mà chính là những ứng xử nhân văn, là tình người. Thiếu nó, mọi thứ vật chất chỉ là của phù vân bèo trôi nước nổi.

Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

Gia đình - ngọn lửa thiêng

Ấy là giây phút, người nam, người nữ tay trong tay bước về một mái ấm. Là giây phút người mẹ trong cơn đau sinh thành vẫn mỉm nụ cười hạnh phúc, còn không xa ngoài kia, người cha khóc vì nỗi xúc động nghẹn ngào. Là giây phút đứa trẻ bập bẹ những tiếng đầu tiên, gọi cha, gọi mẹ..

Điều gì khiến người nhạc sĩ viết nên bài ca hay nhất, người họa sĩ vẽ nên bức tranh tuyệt tác nhất? Điều gì khiến tên tử tội phải rơi nước mắt? Điều gì khiến ta vững bước trên hành trình không ít chông gai? Khiến ta cố gắng làm việc mỗi ngày, vượt qua mọi nhọc nhằn, cơ cực? Khiến ta biết dừng bước khi làm điều chưa phải?
Ở nơi nào, ta đã bước đi những bước đầu tiên? Nơi nào là nơi phản chiếu trung thực nhất chân dung của chính mình? Nơi nào là nơi ta muốn quay về khi rã rời, mỏi mệt? Nơi nào làm nên niềm thương, nỗi nhớ khi ta xa xôi? Nơi nào ta ước ao được nằm xuống trong phút chia xa với thế giới này?
Ai là người đã đánh dấu sự lớn lên của ta bằng những vạch phấn trên tường nhà? Đã mong mỏi cho ta một lối ra với cuộc đời rộng lớn? Là người đã dành tình yêu cho ta, không đòi hỏi sự đáp đền? Là người mỉm cười nhiều nhất vì ta, rơi nước mắt nhiều nhất vì ta? Ai là người sẵn sàng đón ta lầm lỗi trở về trong vòng tay chở che ấm áp, cho ta một vòng tay, một bờ vai nương tựa?
Tất cả những điều tuyệt diệu ấy mà chúng ta có được, còn ở nơi nào khác hơn, là chính gia đình?
Thật thiệt thòi cho ai, vì lẽ gì đó, không có gia đình. Cũng thật đáng trách cho những ai đã làm tuột rơi điều tuyệt vời mà thượng đế ban tặng.
Hãy giữ lấy ngọn lửa thiêng ấy, khơi sáng nó bằng bàn tay dịu dàng của người Mẹ, bằng vồng ngực rắn chắc của người Cha. Hãy là “hai tiếng lung linh” như trong lời bài hát, là nơi ấm áp trái tim quay về.
Trên đời này, thử hỏi có gì đẹp đẽ hơn bức tranh, bên vành nôi em bé nghiêng xuống hai mái đầu cha, mẹ? Hình như giây phút ấy, trong chiếc nôi kia, đứa trẻ đã mỉm cười và có giấc mơ thiên thần đang vỗ cánh bay lên?

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Xin lỗi con vì bố là người cha 'hư'

Bố thấy mình là đứa con bất hiếu vì sẽ làm ông nội buồn. Bố là người chồng không tốt dù cố gắng làm cũng chỉ mong cho hai mẹ con đủ đầy. Bố làm con phải thiếu thốn sự chăm sóc của cả bố mẹ.

Đêm nay không biết là đêm thứ bao nhiêu bố không ngủ được. Bố biết rằng, mẹ con còn mất ngủ nhiều hơn. Bố đã đòi hỏi mẹ quá nhiều, bố thích chơi trò "bên miệng hố chiến tranh", cũng chỉ ước mong mẹ con thay đổi, nhưng than ôi, do hoàn cảnh khác nhau, bố gia trưởng mà mẹ nông cạn. Bố vội ước ao có một mái nhà, lao đầu vào công việc kiếm tiền mà quên mất tâm tư người phụ nữ. Trong cơn nóng giận, bố mẹ đẩy hai người mãi xa nhau, xa đến mức đứt lìa tình phu phụ, đẩy con vào nghịch cảnh trớ trêu, con còn nhỏ mà gánh chịu nhiều đau khổ.

Kiếp người khổ chi bằng "sinh ly tử biệt", xin lỗi con thật nhiều, bố cũng muốn sửa sai, cũng nhún nhường và nhận mọi trách nhiệm về mình nhưng đã muộn màng khi tim mẹ con đã trở nên băng giá. Tình yêu của bố không đủ lửa để tim mẹ tan băng. Mẹ kiên quyết quá, bố đành cam chịu số phận đã an bài, tạo hóa trớ trêu.

Con gái bé bỏng của bố ơi, bố thương con biết nhường nào, nhưng không thể một lần ích kỷ nữa để mẹ thêm buồn hận, dù sao bố cũng là đàn ông, có thể chịu đựng trong xa cách, sự ân hận dày vò tâm can. Bố không dám tưởng tượng khi mẹ hận bố mà thiếu mất cả con bên cạnh. Bố có thể sống trong đau khổ vì nhớ thương con nên đành để con sống với mẹ. Mẹ có cáu gắt, con cũng nên thông cảm, đừng lấy đó làm khó nghe con, nỗi đau và vết thương mẹ mãi mang trong lòng cho đến giờ bố cũng chẳng biết tại ai, chỉ có điều bố biết mình là đàn ông, trụ cột gia đình, chỗ dựa không chỉ vật chất mà cả tâm hồn cho con và mẹ nhưng bố đã không làm được.

Bố thấy mình là đứa con bất hiếu vì sẽ làm ông nội buồn. Bố là người chồng không tốt dù cố gắng làm cũng chỉ mong cho hai mẹ con đủ đầy. Bố là người cha "hư" vì làm con phải thiếu thốn sự chăm sóc của cả bố mẹ. Bố tệ quá phải không con? Ở bên mẹ, hãy thương yêu, nghe lời mẹ nhé con, nhớ đừng nhắc đến bố nhiều với mẹ, vì trong mẹ bố là sự uất hận. Một mai con lớn hãy lo lắng cho mẹ con nhé, vì đời mẹ cũng lắm gian nan rồi.

Bố luôn yêu thương con thật nhiều, sẽ mãi theo con từng bước. Lúc buồn tủi hãy về bên bố, bố sẽ ôm con vào lòng và xoa dịu nỗi đau. Tình yêu của bố với mẹ rồi có thể sẽ không còn, nhưng tình yêu với con là mãi mãi. Con mãi là con gái bé bỏng và đáng yêu của bố. Thương con gái nhiều!
Bố của con

Gửi con, niềm hy vọng mong manh

Dù cha mẹ không cho con được hạnh phúc của một gia đình đủ đầy, nhưng hứa sẽ cho con một người cha tốt, một người mẹ tử tế. Sẽ cho con được hưởng sự giáo dục tốt nhất để con tự hào hãnh diện về cha mẹ của mình.

Mẹ và cha con ngày đêm mong có con hiện diện, mong lắm. Mẹ biết cha và mẹ sẽ hạnh phúc vô biên nếu biết có con trên cõi đời này, đó là kết quả của sự rung động, tình yêu chân thành. Cha không phải người đàn ông tốt với mẹ, mẹ không đủ bao dung hơn để mắt nhắm mắt mở trước những lỗi lầm của cha nhưng mẹ tin nếu có con cha sẽ là người yêu thương con nhất. Có lẽ sẽ yêu con nhiều hơn cả mẹ yêu, bởi chưa có mà cha luôn hăm he mẹ không được khắt khe với con, không được đánh mắng con.

Mẹ biết cha sẽ là người cha tốt nhất của con, nhưng bấy nhiêu đó thôi chưa đủ, cha không cho mẹ được niềm tin rằng cha sẽ là người chồng tốt, vậy nên mẹ không thể quyết định gắn kết đời mình với cha. Trái ngang là mẹ không muốn xây dựng một gia đình với cha, xong tình yêu mẹ dành cho cha, cho con làm mẹ cũng mong ước vô cùng được có con. Chính sự mong muốn của cha đã làm mẹ như trùng lại sự oán giận để cầu mong có con. Cha yêu con lắm đó con yêu!
Sự mong mỏi của cha và mẹ thật sự rất khó nói, bởi cha mẹ chưa gắn kết theo đúng nghĩa vợ chồng, chưa hôn thú, vậy mà luôn thỏa thuận rằng sẽ lao động cật lực để hy vọng “sản xuất” ra con. Cha mong con đến nỗi khi cha mẹ không còn gắn kết bằng tình yêu mạnh mẽ nữa, cha vẫn luôn hỏi về kết quả của những lần lao động trước, cha hỏi mẹ “Em có thấy trong người khác không, có gì đó thay đổi không?” Cha hy vọng nhiều lắm đó con, mẹ cũng vậy, không chấp nhận cha nhưng mẹ cầu mong sự xuất hiện của con để cha được thỏa ước mong, để mẹ được yêu thương vỗ về, chăm sóc một mầm sống.

Con yêu, chưa đủ ngày tháng để biết chính xác rằng có con hay không, nhưng mẹ và cha cùng cầu nguyện cho một kết quả có, dù cha mẹ không còn bên nhau. Dù có thể nếu có con, cha mẹ không cho con được hạnh phúc của một gia đình đủ đầy, nhưng hứa sẽ cho con một người cha tốt, một người mẹ tử tế, sẽ cho con được hưởng sự giáo dục tốt nhất để con tự hào hãnh diện về cha và mẹ của mình.
Con yêu, những ngày này sẽ là những ngày mẹ đong đếm từng khoảnh khắc, cho đến khi đủ thời gian để có thể đoán biết, thử nghiệm, mẹ sẽ không ngừng hy vọng, sẽ không ngừng mong cầu. Xin con hãy cảm nhận sự mong ngóng này mà ban phát cho cha mẹ một niềm vui, niềm hạnh phúc được có con. Xin đừng lên án, đừng trách giận vì sao cha mẹ ích kỷ mong có con mà không cho con một gia đình đủ đầy, con nhé. Có những điều không thể lý giải được bằng lý trí đâu con, chỉ cảm nhận được bằng trái tim, bằng cảm xúc, mong con hiểu. Tha thiết mong con…

Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

Nơi bình minh bắt đầu.

Anh lặng lẽ nhìn cô. Cô không khóc. Đôi mắt ngập nước mắt đang chực trào ra. Khuôn mặt cô xanh xao, yếu đuối. Đôi bàn tay lạnh ngắt. Anh nắm lấy tay cô. Bất giác, cô rụt rè bỏ ra. Anh đau lòng. Có thể anh không xứng đáng để trở thành người yêu của cô, nhưng thậm chí trên phương diện một người bạn thân, cũng không được sao?

Hắn vẫn nằm trong phòng cấp cứu. Thằng đểu ấy thật tốt số. Hắn đã có được trái tim của cô, nhưng lại không biết trân trọng. Hắn lăng nhăng với người phụ nữ khác ở ngoài. Tên khốn nạn. Sao hắn có thể bắt cá hai tay tráo trơ như thế? Hắn đã làm tổn thương cô. Đau. Đau lắm, anh có thể cảm nhận con tim cô đang ứa máu. Cô kìm nén để không bật ra tiếng khóc. Anh muốn ôm cô thật lâu, thật lâu.

Cô và anh sinh ra ở một vùng quê nghèo, đầy nắng và gió. Trong kí ức của anh, chỉ có biển. Biển lạnh lùng, dữ dội cướp đi người cha mà anh yêu thương nhất. Từ giây phút ấy, anh tự nhủ là sẽ phấn đấu có một sự nghiệp bền vững, một căn nhà to và thật đẹp để báo hiếu với mẹ.

Cô là thanh mai trúc mã với anh từ nhỏ. Gia đình cô không giàu nhưng khá giả, đủ lo cho cô mọi việc vui chơi, học hành. Cô cứ sống bình yên, vô tư, không lo lắng như thế.

Lên thành phố học đại học, kí túc xá của hai người cách xa nhau, rất ít khi được gặp mặt. Những buổi chiều chủ nhật dạo chơi trong công viên là khoảng thời gian hạnh phúc. Anh thuộc mẫu người trầm tính, bề ngoài lạnh, ít nói ít cười. Cô thì trái ngược: vui vẻ, trẻ con và yếu đuối. Anh không hay cười khi nói chuyện với cô. Đôi mắt anh kiêu hãnh, bướng bỉnh. Cô thường giận dỗi:

- Cười một cái mà cũng khó vậy sao.

Anh chỉ mỉm cười im lặng. Có lần, cô vu vơ hỏi anh:

- Giữa sự nghiệp và tình yêu, anh chọn cái gì?

Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời cộc lốc:

- Sự nghiệp!

Cô hụt hẫng. Với anh, sự nghiệp mới là tất cả. Cô đã nhầm.

22 tuổi cô đẹp như hoa, căng tràn sức sống. Một chàng trai khác xuất hiện theo đuổi cô. Ngọt ngào, đa tình, lãng mạn và rất biết chiều lòng phụ nữ - anh ta đã làm cô xao lòng. Cô kể chuyện cho anh biết. Nhưng anh vẫn lặng thinh, không hề tỏ chút thái độ ghen tuông gì. Có lẽ, cô với anh chỉ là một người bạn, không hơn không kém. Cô đã buồn rất lâu.


Wapma.Mobi


Năm ấy, anh đi du học ở Mỹ, hoàn thành chương trình thạc sĩ kinh tế.

Những câu chuyện giữa hai nguời chỉ còn là lời xã giao thông thường. Cô nghĩ như vậy cũng tốt. Anh đã đạt được mục đích thật sự của cuộc đời mình.

Anh trở về sau những tháng ngày học tập, lao động vất vả nơi đất khách quê người. Với tấm bằng ưu tú trong tay, anh nhanh chóng nhận được một công việc tốt, luơng cao, tương lai mở rộng. Anh tích cóp một số tiền lớn, đủ để mua cho mẹ một căn nhà. Nhưng trong anh vẫn có một nỗi niềm day dứt. Có sự nghiệp, lại sắp sửa đạt được ước nguyện bấy lâu nhưng sao anh lại không thực sự hạnh phúc. Hoài niệm về cô. Bóng hình của cô làm anh đau khổ. Anh đã sai rồi sao? Anh yêu cô, nhưng anh lại nhận ra điều ấy quá muộn.

...

Rẽ qua con phố, gần nhà, anh bước vào một cửa hàng bách hóa định mua vài thứ đồ biếu mẹ. Tiếng cãi nhau, tiếng khóc ồn ào trong cửa hàng làm anh chú ý. Có vẻ như đây là cuộc tranh luận đầy mâu thuẫn giữa một người đàn ông khá bảnh bao với hai cô gái. Anh đến gần khu vực lộn xộn:

- Anh là đồ tồi. Cô gái nhỏ nhắn hét lên.

- Cô đâu phải là vợ hay mẹ tôi mà có quyền quản lí tôi đi với người này người nọ. Cô thế kia nên mới bị thằng bồ cũ đá. Nghe nói hắn ta thành đạt lắm cơ mà. Sao còn chưa chịu đi bám lấy. Có cần tôi giúp không? Chàng thanh niên kia gân cổ cãi lại

- Đúng thế. Cô là loại phụ nữ thừa hơi, dửng mỡ nên làm cái đuôi suốt người lẵng nhẵng theo anh ấy à. Cô chẳng là cái thá gì cả. Biết điều thì cút đi cho rộng chỗ, đừng ở đây làm chướng mắt người khác. Một giọng nói đanh đá chen ngang.

Cửa hàng náo loạn cả lên. Vài người hiếu kì quay lại nhìn dò xét.

Cô nàng chanh chua kia xông vào giật tóc, cào cấu tình địch

Có tiếng đổ vỡ.

Anh chạy lại định can ngăn. Anh sững sờ. Người con gái đang bị đay nghiến là cô. Dưới chân, cậu thanh niên ôm đầu rên rỉ, vài mảnh thủy tinh cắm vào người. Có lẽ trong lúc đang kéo tình nhân của mình ra, cậu ta vô ý bị ngã. Anh lắp bắp không nói nên lời:

- Hoài Lam, em...

Cô giật mình, thảng thốt né tránh ánh mắt của anh.

- Cô còn đứng trơ ra đấy à. Đồ đần độn, không mau gọi cấp cứu đi.

Cô run run làm rơi cả điện thoại. Vài người khách tốt bụng gọi xe cứu thương giúp. Tiếng còi xe đã đi xa rồi nhưng cô vẫn chưa bình tĩnh lại được. Cô ngồi sụp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.

Giờ đây trong bệnh viện, cô thất thần nhìn hai chữ cấp cứu như một kẻ vô hồn. Nửa tiếng sau, mẹ của anh người yêu “ lăng nhăng” kéo đến. Theo sau là cô bồ nhí đằng đằng sát khí:

- Con hồ linh tinh. Mày phải hại chết con tao mới thỏa lòng à? Mày sẽ bị trời phạt, đồ độc ác- Bà mẹ tru tréo liên tiếp đánh cô.

- Con tao có tội tình gì chứ. Vài đồng bạc giẻ rách của mày, sợ nhà tao không có đủ tiền trả sao?

Bà ta cứ nắm lấy cô mà sỉ vả. Anh giằng cô ra khỏi người phụ nữ ghê gớm nọ. Mắt cô nhòa đi. Cô cứ cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước.

Tai cô ù ù đi. Tiếng nói phụ tình bạc bẽo văng vẳng bên tai. Cô thật lòng khao khát một tình yêu chân thành. Nhưng thứ cô nhận được là gì? Cô đã mong ước có một cuộc sống hạnh phúc. Thậm chí cô đã chạy vạy khắp nơi để lo đủ số tiền cho anh ta kinh doanh. Bao nỗi thất vọng ê chề rơi theo làn nước mắt. Cô như người mê sảng. Tiếng còi xe tải đang đi đến mà cô cũng không nhận ra. Anh gần bắt kịp cô, hốt hoảng khi nhận ra chiếc xe đang đến gần. Anh chạy hết sức lực... Cô đây rồi. Anh nắm lấy tay áo của cô, kéo cô sang phía lề đường. Chiếc xe phanh kít lại.

- Điên à. Muốn chết sao? – Bác tài quát lên, nhìn anh và cô bằng ánh mắt giận dữ.

- Cháu xin lỗi, xin lỗi bác...Anh ngượng nghịu trả lời.

Chiếc xe tải đã đi xa. Cô vẫn ngây người đứng đó. Cô mệt mỏi lắm. Cô ước ao có một bờ vai để tựa vào. Người cô mềm nhũn ra. Chân cô khuỵu xuống. Trời đất quay cuồng. Trước mắt cô là màn đêm âm u.

Cô tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Xung quanh cô im lặng đến rợn người. Ngoài cửa sổ, những cơn gió vô tình thổi qua. Vài chiếc lá chao nghiêng rồi kết thúc cuộc đời nhẹ nhàng, bình thản. Cô thấy tờ giấy của anh để trên bàn:

- Anh phải đi họp. Em tỉnh dậy nhớ uống thuốc và ăn cháo nhé. Chờ anh.

Cô đau xót thầm nghĩ: “ Lúc nào cũng công việc. Đối với anh, tôi thậm chí chẳng bằng một bản hợp đồng”.

Anh bước ra khỏi ngân hàng. Trên tay cầm một số tiền lớn. Đó là công sức, nỗ lực của anh suốt bao năm qua. Anh không ân hận. Mẹ anh rồi sẽ hiểu.

Anh trở lại bệnh viện. Không có cô, tất cả trống trơn. Anh hỏi mấy cô y tá, họ nói cô vừa mới bỏ ra ngoài. Anh cuống cuồng chạy khắp bệnh viện tìm cô. Cô yếu như vậy, còn đi đâu được? Anh thật đáng trách, sao lại bỏ cô ra ngoài vào lúc này. Nhỡ xảy ra việc gì với cô, anh sẽ ân hận suốt đời. Vì anh yêu cô nhiều hơn anh tưởng. Anh chưa từng nghĩ một ngày nào đó sẽ mất cô.

Anh đã đến chỗ cô ở, đi qua những nơi cô thường tới nhưng vẫn không tìm thấy cô. Anh thực sự rất lo lắng, lòng anh đầy bất an. Trời đã sẩm tối. Cả ngày anh chưa có chút gì vào miệng. Bụng đau quặn lên. “ Em ở đâu? Em ở đâu?” Anh vừa đi vừa lẩm bẩm. Mọi người xung quanh quay lại ái ngại nhìn.

Anh cứ lang thang trên đường tìm cô. Một chiếc ô tô va quệt vào anh. Người lái xe thuơng cảm xuống hỏi han. Anh chỉ im lặng. Anh như kẻ vô hồn. Đầu rớm máu, chân tay xây xát, tay áo bị rách toạc ra.

Trời đổ mưa. Đêm xuống, cái lạnh len lỏi vào nơi sâu thẳm con người. Anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Người trên đường vắng dần. Anh lạc đến một con đường hoàn toàn xa lạ. Mưa như trút nuớc xuống. Bước vẩn vơ xuống cuối con đường, anh tìm thấy cô. Cô đứng dưới một mái hiên, người run lên vì lạnh. Anh mừng rỡ, cuống quýt ôm chầm lấy cô.

- Em đã đi đâu thế? Em có làm sao không? Em đang bị ốm đó.

Cô lạnh lùng trả lời:

- Đối với anh, sự nghiệp vẫn là tất cả. Anh còn tìm tôi làm gì? Tôi đã mất hết rồi.

Cô muốn bỏ tay anh ra. Nhưng người anh mềm nhũn, toàn thân nóng ran. Tay cô dường như ôm trọn lấy anh. Đôi mắt anh mệt mỏi, khuôn mặt tái nhợt đi, hơi thở khó nhọc:

- Nếu có thể quay lại, anh sẽ không bao giờ suy nghĩ lầm lạc như vậy. Anh đã sai rồi. Xin lỗi em vì tất cả.

- Anh yêu em. Anh yêu em.

Cô khóc, anh cũng khóc. Nước mắt hòa làm một. Anh lịm dần đi. Đôi mắt nhắm chặt:

- Anh làm sao thê? Anh mở mắt ra đi.

- Vĩnh Khải, anh đừng ngủ. Em tha thứ cho anh mà. Anh tỉnh lại đi.

Cô đau xót nhìn những vệt máu trên áo anh. Sao anh lại ngốc như vậy, sau lại vì cô mà tự làm khổ mình.

Cô cứ ôm anh như vậy cho đến khi còi xe cấp cứu rú lên trong đêm.

Mặt trời ló rạng. Những tia nắng đầu tiên ấm áp len lỏi vào phòng. Cô mỉm cuời nhìn anh ngủ. Cô tìm thấy trong nguời anh biên lai chuyển tiền tới nơi cô đã vay muợn. Giờ thì cô đã hiểu tất cả.

Cô vuốt ve khuôn mặt hiền hòa của anh và thầm thì:

- Khi nào anh tỉnh lại, biết đâu em sẽ cầu hôn anh!

Gởi em, người vợ của tôi!

Âu cũng là số phận, một lần đổ vỡ là một lần đau khổ, tan nát nhưng anh quyết định không bao giờ níu kéo, khi em không còn hình bóng anh nữa.

Hôm trước, em không tôn trọng anh, em tắt máy, anh nói sẽ không bao giờ anh nghe điện thoại của em, nhưng anh đã suy nghĩ thật kỹ, anh gọi cho em vì chúng ta cần thêm một cuộc nói chuyện.

Anh về cơ quan mới, công việc mới cũng chưa ổn định, bạn bè thân thiết anh càng không có, còn em công việc cũ, bạn bè cũ, trong bối cảnh hai đứa đang có chuyện buồn thì em có nhiều ưu thế hơn anh. Anh không so sánh mà anh chỉ muốn em biết em có nhiều cơ hội để giải tỏa nỗi buồn hơn anh. Còn nếu em nói anh có mẹ bên cạnh, có anh hai bên cạnh thì anh hỏi em mẹ và anh hai có sống đời với anh mãi được không? Có tâm sự với anh hết mọi chuyện được không? Nếu có thì đâu có ai cần lấy vợ hay lấy chồng làm gì?

Trong thời gian qua, anh ở một nơi, em ở một nơi, lại là đỉnh điểm của sự tan rã, bên cạnh em có bạn bè, đồng nghiệp hay có những đối tượng nhân dịp này mà tiến tới với em. Anh và em hãy xếp lòng mình lại, không liên lạc với nhau nữa, vì tình cảm không thể ép buộc, trong lúc này nếu có ai đến với em thì trái tim em sẽ lên tiếng.

Lúc anh và em lấy nhau, đứng trước bàn thờ tổ tiên hai họ, anh không nghĩ sau hai năm chúng mình sẽ sứt mẻ, chia tay, nếu biết trước có ngày hôm nay, anh và em đã không lấy nhau để bây giờ phải bận lòng cha mẹ hai bên. Hoàn cảnh gia đình anh, em biết rồi! Ba anh mới mất, mẹ anh chưa nguôi nỗi buồn, giờ này mẹ càng thêm buồn khi thấy con cái trong cảnh đổ vỡ, anh thấy day dứt lắm!


Wapma.Mobi


Em nghĩ thế nào khi em chuyển chỗ trọ mà không cho anh biết! Theo anh đời người có ba quyết định quan trọng đó là quyết định về sự nghiệp, hôn sự và nơi ăn chốn ở, vậy mà em không bàn bạc với anh, em có xem anh là chồng em không? Hay lúc đó lòng em đã bay đi nơi khác.

Bây giờ, em nói cần một số tiền cho ba mẹ em, vậy ngày xưa, ngày mình đến với nhau em có đặt vấn đề với anh không? Hay đây chỉ là cái cớ để em nắm níu ở lại Thành phố? Chẳng lẽ, muốn làm ra tiền thì ai cũng phải lìa xa chồng, lìa xa vợ sao em? Đã như vậy thì mọi người lấy nhau làm gì? Qua việc em dọn nhà không báo anh biết, qua việc em đặt vấn đề tiền bạc, và qua những biểu hiện gần đây của em đã làm cho anh hiểu rất rõ, em không còn là em của ngày xưa, em lúc anh quen và cưới. Vậy thì nắm níu nhau làm gì, anh không nói anh lúc nào cũng đúng, anh lúc nào cũng tốt, trong thời gian làm chồng, anh có những sai sót nhỏ, có những sai sót lớn nhưng anh đã tự nghiệm lại và sẵn sàng sửa chữa những sai sót đó bằng tất cả thiện chí của mình, nhưng em nào có cho anh cơ hội? Hay những sai sót đó, nay trở thành lợi thế để em buộc anh. Em à! Những khuyết điểm không làm nên sự đổ vỡ hôm nay, mà chỉ là nguyên cớ che lắp những gì khác bên trong, anh hiểu, em hiểu, và mọi người trong gia đình điều hiểu, nhưng không ai nói ra thôi.

Anh nghĩ từ bây giờ đến ngày tòa xét xử, anh không muốn nhận điện thoại của em nữa, không phải vì anh giận em mà anh muốn hai đứa mình tỉnh táo, để trước khi quyết định chuyện quan trọng của đời mình. Anh xác định với em thêm một lần nữa, anh không phải là thằng đàn ông lấy vợ rồi bỏ vợ, mà là do em, một người phụ nữ á đông đã lấy chồng nhưng chưa hiểu được câu nói “Xuất giá tòng phu”. Âu cũng là số phận, một lần đổ vỡ là một lần đau khổ, tan nát nhưng anh quyết định không bao giờ níu kéo khi em không còn hình bóng anh nữa.

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

Con gái của bố


Bố nào mà chẳng thương con. Con nào mà chẳng yêu bố. Nhưng bố người ta một thời hư hỏng làm vợ và con đã khổ đau. Rồi người mẹ đã ra đi trong bệnh tật. Bố đã quay lại sống với hai con. Bố đã làm tất cả vì các con. Vì nỗi đau quá lớn nên con không tha lỗi cho bố. Ngày con lấy chồng một bữa ăn chia tay không ai ăn được miếng nào dù rằng bố đã dốc hết túi để làm cơm. Những giọt nước mắt đã chảy như mưa vì cô gái nói mình không có bố. Và bố chỉ là vị khách mời như bao người khác. Sau đó những tháng năm dài bố theo dõi con bằng những cái nhìn từ xa... Đó là chuyện của người ta.
Chuyện của ba con mình hay hơn nhiều ba à. Ba là người bố biết chăm chút gia đình ngay từ khi đặt tình yêu của ba vào tay của mẹ. Ba trân trọng từng giây phút khi ở bên vợ con. Ba thương yêu vợ con hơn thân mình. Ba che chở cho con bằng tất cả những gì ba có.
Nhớ những ngày gia đình mình nghèo quá đỗi, cả gia đình sống trong một nếp nhà tranh vách đất và nền nhà cũng bằng đất nốt. Ba là y tá, mẹ là thợ may. Thu nhập của ba mẹ quả là quá nhỏ nhưng trong bàn tay mẹ với tình yêu to lớn nhất mẹ đã vun vén để gia đình luôn có tiếng cười rúc rích như pháo hoa. Được là con của ba mẹ luôn là hạnh phúc lớn nhất trong đời này. Con đã có được điều đó. Ba chở con đi học bằng chiếc xe đạp. Dù không có tiền nhưng ba cũng dúi vào tay con khi thì gói đậu phộng luộc, khi thì cục kẹo... Những điều nhỏ nhoi ấy đã theo con suốt những ngày còn thơ đến tận bây giờ. Ngày nay tiến bộ nhiều nhưng con vẫn nhớ hương đậu phộng luộc ngày ấy, nhớ vị kẹo bột ngọt và cay nồng mùi gừng. Con không ăn hết lúc nào cũng để lại, để chiều về chị em lại ngồi ăn... Vui nhỉ. Ừ những điều nho nhỏ nhưng nghĩ lại thấy ấm lòng. Em đòi ăn kẹo nhưng cắn phải miếng gừng cay lại khóc váng nhà. Ba lại dỗ em.
Những ngày con còn nhỏ ba cùng con cái chơi đùa dưới giàn hoa giấy trước cửa nhà. Ba làm trò cho em ăn cơm. Em cười ba liền đút miếng cơm vô miệng. Ba công kênh em lên hái hoa. Những chùm hoa giấy màu hồng em cài lên tóc ba. Em cười ôm đầu ba.
Có những sáng chiều ba chở con trên chiếc xe đạp đi chơi. Ngắm những ngôi nhà nho nhỏ, những đàn trâu bò trên cánh đồng cỏ xanh. Hai cha con cùng đi trên con đương nhỏ trong xã nhà mình. Bình an nhiều lắm phải không ba. Ngày ấy không có nhiều xe như bây giờ. Thi thoảng có vài chiếc xe đạp chạy ngang qua cùng tiếng chào hỏi rộn rã. Đi đâu cũng có tiếng cười nói râm ran. Người người mời nhau vào nhà chơi.
Thế rồi con cái ngày một đông nhưng ba mẹ vẫn chăm chút từng đứa một. Những trò chơi trẻ con diễn ra trong căn nhà nhỏ và đơn sơ như không thể đơn sơ hơn. Nhưng con mẹ vẫn được học hành đầy đủ. Những món ăn đơn sơ như rau củ quả trong vườn nhà cũng đủ làm cả gia đình bình an. Những chân sáo leo trèo khắp nơi khắp chốn trong vườn nhà. Và tiếng í ới gọi nhau. Vui nhỉ. Phải không ba?
Nhà mình nghèo nhưng vui vì ấm tình cha mẹ. Ba tốt hơn hết thảy những người đàn ông trên thế giới này. Ba không mắc sai lầm nào cả. Ba đã sống cả một đời vì vợ vì con. Cám ơn ba đã cho con làm con gái ba.
Nhưng sai lầm nào cũng có thể sửa được phải không bố. Con gái của bố không có những kỷ niệm yêu thương quý giá như tất cả mọi người hay sao. Con gái của bố lạnh lòng đến thế à. Nỡ lòng nào mình ôm hạnh phúc trong lòng để bố vẫn khắc khoải chờ tin con. Nỡ lòng nào khi thấy đau khổ dằn vặt trong lòng bố. Những xót xa nào đè nặng trong lòng bố mà con cứ làm ngơ cho qua. Hãy tha thứ tất cả cho con bố nha con gái. Hãy trở về căn gác mà bố vẫn chờ hàng ngày, hàng đêm... Hãy trở về để nhìn vào mắt của bố và nói: con yêu bố lắm bố à.

Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Đừng hạnh phúc hơn em nghe anh!

Mình chia tay thôi!
Giọng anh vang lên, nhẹ nhỏ nhưng khô khốc và lạnh lùng.
Choàng tỉnh giấc, lưng áo ướt đẫm mồ hồi. Hơn ba năm rồi, vẫn một cơn ác mộng đó.
4h sáng, không còn tiếp tục giấc ngủ được nữa, em lăn lốc trong những kí ức mơ hồ của những ngày đó.
Là vì anh đứng ngược sáng, hay tại mắt em đã nhòe đi. Mãi sau này, em cố gắng nhớ, nắm bắt gương mặt anh của ngày đó, nhưng không thể.
Em cũng mơ hồ, về cái cách anh rời bỏ em, rời bỏ căn phòng đầy ắp những kỉ niệm đó. Chỉ duy nhất một điều, vẫn trọn vẹn trong em. Đó là trái tim em đã chết, con người em, cái con người em vốn cho là đã cũ kĩ, và anh vốn yêu nhiều như thế, đã chết trong chính khoảnh khắc, tự tay em cắt phăng mái tóc dài quá lưng mình.
Bao lần trước đó, em đã muốn thay đổi, thay đổi mái tóc, bề ngoài, thay đổi cả những thói quen xưa cũ, và thay đổi tình yêu em dành cho anh. Ngày đó, em đã ước, mỗi ngày, tình yêu em trao anh, nhiều thêm.
Nhưng tại sao chia tay? Tại sao anh buông bỏ? Tại sao bàn tay vốn nắm giữ bàn tay nhỏ bé của em, lại nhẫn tâm buông ra, dứt khoát và lạnh lùng như thế?
Em đã rất đau đớn để đoán lí do. Nhưng rồi, lí do liệu có còn quan trọng, vì anh đã rời xa em mãi.
Hơn ba năm rồi, thời gian không dài, nhưng cũng đủ để mãn tang một cuộc tình phải không anh? Tại sao? Hình hài đó, nụ cười, giọng nói đó, vẫn văng vẳng bên em. Tại sao, trong đám đông đó, ánh mắt em, vẫn kiếm tìm?
Thành phố này, chỉ hơn một triệu dân, không nhỏ nhưng cũng chưa đủ để gọi là rộng lớn phải không? Tại sao, chưa một lần ta chạm mặt? Phải chăng, vì quá hiểu nhau, nên ta đều tránh nhau trên những lối quen? Hay tại, ông trời trách em và anh, yêu nhau chưa đủ? Nên chia tay rồi, không được tương phùng?
Anh! Có bao giờ, trong một khoảnh khắc nào đó, tim anh chợt nhói khi nhìn thấy mái tóc đen dài của ai? Có bao giờ anh xao xuyến khi nghe tiếng cười trong trẻo của ai đó?
Có lẽ, em thay đổi nhiều quá, và cả anh nữa nên chúng ta lướt qua nhau mà không nhận ra?
Nếu anh cứ kiếm tìm một hình dáng mong manh với mái tóc dài thướt tha và trong trẻo, có lẽ, trọn cuộc đời này, chúng ta không thể giao nhau.
Bao sáng thức giấc, em ngỡ ngàng, với – một – ai – đó – xa – lạ trong gương, nơi mà ngày xưa là gương mặt với nụ cười thường trực. Đã có những lúc, em không nhận ra em, với mái tóc ngắn, khô và xơ xác, mặc gió nghịch rối vò. Em cũng không nhận ra nụ cười đó, đẹp mà sao giả tạo quá? Dù đã hơn ba năm, dù nó đã trở nên thật đi ít nhiều?
Anh à! Đêm đó, em đã cắt mái tóc bấy lâu nay gìn giữ của mình. Một cô gái, tóc dài từ những năm tiểu học, đau đớn biết bao khi chính tay mình cắt phăng mái tóc ấy. Thế mà em làm được. Một nửa trong em đã chết. Và một nửa, vẫn thao thức hằng đêm.
Kì lạ. Ba năm, không một lần chạm mặt, không một chút tin tức về anh. Ngay cả trong giấc mơ em, cũng không có lấy chút bóng dáng anh nhạt nhòa? Chỉ câu nói sắt đá và tàn nhẫn đó, tra tấn em bao ngày qua.
Anh à! Em cũng không biết vì sao mình lại viết những dòng này nữa. Phải chăng là vô thức như nỗi nhớ em vẫn trao anh. Nỗi đau vẫn âm ỉ trong em, và tình em trao anh, vẫn cháy đấy anh ạ.
Mẹ bảo: Tim con đã hỏng mất rồi? Bao người đến, rồi đi. Bao người yêu thương, quan tâm săn sóc, mà em chưa thể đón nhận. Em vẫn đang học cách đón nhận, song song với từ bỏ? Nhưng phải làm sao? Khó quá anh à?
Mẹ nói, trái tim con bị lủng mất rồi, nên những yêu thương người ta trao, rớt rơi theo tháng ngày mất. Phải chăng chỉ còn một góc nhỏ, mà bóng anh đã chiếm giữ mất rồi.
Mẹ nói, mở cửa trái tim, ánh nắng ấm áp sẽ dần lấp đầy những lỗ thủng đó, rồi em sẽ lại biết đón nhận và yêu thương. Nhưng, hình như là băng đá của hàng vạn năm tích tụ, nên trái tim em vẫn rất lạnh, rất lạnh anh à?
Hơn ba năm rồi, chắc chỉ thêm ba năm, hay ba năm nữa… rồi sẽ ổn thôi phải không?
Anh à! Anh có hạnh phúc? Anh có đang hạnh phúc hơn em? Đừng hạnh phúc anh nhé! Cũng đừng bất hạnh, nhưng ít nhất, cũng đừng hạnh phúc hơn em nghe anh!
Thế nhé anh! Một ngày mới lại bắt đầu, nắng đã vào bên ô cửa sổ. Em vẫn tập mở cửa trái tim để đón ánh nắng ấm áp, để làm tan chảy khối băng đá anh đã để lại cho em.

Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

Đừng rời xa anh

Em ơi! Đừng rời xa anh

Nếu quay lại lúc ban đầu, anh sẽ vẫn yêu em, yêu em nồng nàn, và tha thiết như hiện tại dù anh biết rằng mình là người đến sau cuộc tình, là người thứ ba mãi không bao giờ được yêu thương trọn vẹn.
Có lẽ, vì anh đã đến bên em quá ư vồn vã, đã yêu em quá ư nồng nhiệt làm em choáng, em say và em lay động. Nhưng cái gì vội vàng quá rồi cũng làm người ta phải lưỡng lự, phân vân, em cũng thế thì phải. Nếu quay lại chắc em sẽ không cho anh cơ hội yêu thương, sẽ giữ một khoảng cách vừa phải, sẽ không vì tội nghiệp kẻ than vãn chưa có một cuộc tình vắt vai mà làm người tình một ngày để rồi yêu thật, và sẽ không cho anh dư vị ngọt ngào của tình yêu là như thế nào,…
Anh biết, người thứ ba như anh đã làm xáo trộn mọi thứ trong em. Cuộc sống của em vốn dĩ đã không được bình lặng như bao người, thế mà anh lại vô tình gây thêm sóng gió. Anh yêu nên anh đã mặc kệ tất cả, anh không màng việc con tim em bao nhiêu ngăn, anh không cần hơn thua mình ở vị trí nào trong em, và anh không sợ sệt việc phải đợi chờ em dù bao lâu đi chăng nữa. Khi yêu, người ta thường chẳng biết lí do vì sao, yêu là yêu thế thôi, làm theo con tim, hành động theo xúc cảm yêu thương và lí trí bao giờ cũng ở sau tất cả em à. Vì thế, anh yêu em, anh chỉ biết rằng mình yêu em, chỉ vậy thôi. Nên xin em đừng…
Đừng buông tay, khi trong con tim em, anh đã được lưu giữ, dù em yêu thương một nửa, dù đó là một tình yêu không vẹn nguyên, nhưng với anh đấy là một tình yêu thật sự với tất cả những gì say đắm nhất mình đã có.
Đừng bảo rằng chia tay và bảo anh hãy yêu thương một ai khác để kết thúc một tình yêu không thẳng lối ngay lề. Anh không thể yêu thêm một ai đó để tìm quên em, anh không thể giả vờ với cảm xúc của chính mình, anh không thể mỉm cười bảo rằng mình chẳng sao khi em quay đi, anh không thể, không thể sống mà không em, em à!
Đừng cho anh một nửa con tim rồi quay đi và bảo rằng em muốn anh sống hạnh phúc. Hạnh phúc của anh là em, vui buồn nơi em cũng là nụ cười, nước mắt cho anh nên làm sao anh có thể sống bình lặng như chưa từng có gì khi em biệt tăm ở một nơi nào đó. Dù em chỉ là hạt bụi giữa dòng đời, nhưng với anh, em là một sa mạc cát, là cả bầu trời, là suối nguồn yêu thương, là tất cả…
Trước đây và bây giờ, anh mãi không bao giờ hối hận vì đã yêu em. Bên em, anh đã có những ngày tháng ngày hạnh phúc thật sự, vì em, anh đã đổi thay để tốt hơn, yêu em, anh biết rằng mình không phải chỉ sống cho riêng mình,… Nên hãy bên anh như em đã nói, hãy để anh yêu em như anh đã từng, mình hãy cứ thế này đi em à, dù nhọc nhằn, dù có những lúc đớn đau, mệt mỏi, nhưng chúng ta sẽ luôn bên nhau để cùng xoa dịu và cùng đi qua tất cả.

Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

Tình yêu dễ vỡ khi nào....

Thời khắc thử thách sự bền vững của tình yêu đó là khi bạn thành công trong sự nghiệp hơn chàng, khi cặp bạn thân ngày nào còn quấn quýt bỗng nhiên chia ly…
Bạn thành công trong sự nghiệp
Khi công việc của bạn tiến triển rất thuận lợi và công việc của chàng cũng vậy, chàng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Nhưng trường hợp ngược lại, bạn thăng chức đều đều nhưng chàng lại rất chật vật, có thể chàng sẽ có những những biểu hiện kiểu như cáu giận hoặc cảm thấy bất an. Có những chàng không thể hiện sự buồn bực đó ra ngay, nhưng trong lòng họ vẫn ấm ức.
Đàn ông thường “chạy đua” với những thành công của nửa kia. Nếu bạn đang nhăm nhe “vượt mặt” chàng thì đó sẽ là động lực để chàng phải cố gắng nhiều hơn nữa. Chàng sẽ tự nhìn lại và nghĩ: “Mình sẽ phải cố gắng hơn nữa để xứng tầm với nàng”. Khi đó, sự thành công của bạn gái hoặc vợ sẽ là động lực để chàng phấn đấu.
Tuy nhiên, cũng có những trường hợp, sự thành công trong sự nghiệp của phái nữ bởi nó đánh vào cái tôi của nam giới. Họ sẽ tự hỏi: “Nàng có cần mình nữa không nhỉ?” hoặc “Mình có xứng với nàng?”…. Rồi tính tự ái trong con người đàn ông nổi lên và thế là mâu thuẫn dễ dàng xảy ra.  Đàn ông tuy là phái mạnh về cơ bắp nhưng tâm hồn họ rất dễ bị tổn thương. Trong những trường hợp như vậy, chị em ứng xử tế nhị và khôn khéo sẽ là người thành công.
Bạn có sở thích mới
Hai vợ chồng lấy nhau rồi nhưng cuộc sống không chỉ có hai người. Cả hai người đều cần có bạn bè, đồng nghiệp… để giữ cân bằng cho cuộc sống. Điều đó rất dễ dẫn đến trường hợp, nàng theo một sở thích mới và chàng cũng vậy… và đó là nguyên nhân để khiến hai người càng xa nhau.
Mỗi người đều có sở thích và không gian riêng để làm phong phú và mới chính mình. Ai cũng có công việc riêng và nhiệm vụ riêng, cân bằng thời gian là điều hết sức quan trọng. Có nhiều thời gian dành cho gia đình, bạn bè, người thân… là điều rất tuyệt nhưng điều đó cũng sẽ khiến bạn xa dần với cuộc sống vợ chồng và ngăn bạn tận hưởng sự thú vị của thế giới riêng mang lại.
Cặp bạn bè thân chia tay
Đôi khi sự chia ly của những người thân lại khiến cho tình yêu của hai người càng mặn nồng. Có khi còn cảm thấy tự hào là khác vì thấy tình yêu của mình là bền vững và vẫn trụ lại trong khi giông bão đến với người khác. Nhưng đây cũng chính là thời điểm mà nhiều cặp thấy khó vượt qua. Lúc này, chàng hoặc nàng có thể “soi” người kia kỹ hơn theo so sánh giữa người này với người kia. Niềm tin, ý chí rất dễ bị lung lay.
Thay bằng tạo ra sự căng thẳng trong mối quan hệ của hai người, hãy coi như đó là bài học quý để tránh những sai lầm và xây dựng tình yêu của hai người càng thêm bền chặt.
Những người bạn xung quanh vẫn “single”
Khi chưa có người yêu thì bạn tìm kiếm và khát khao. Tuy nhiên, khi có rồi, có đôi lúc bạn lại nuối tiếc những ngày xưa tự do. Sự nuối tiếc đó càng thể hiện rõ hơn khi các bạn xung quanh vẫn còn tự do bay nhảy, thích đi đâu, làm gì tùy ý mà không bị giận hờn hay phàn nàn gì cả. Nếu tình cảm không thực sự bền chặt và không hiểu nhau, mâu thuẫn rất dễ xảy ra. Người này đổ lỗi cho người kia, bởi vậy, đây cũng là dịp để thử thách tình yêu của hai người.

Thứ Hai, 27 tháng 5, 2013

Ta không thể mang hạnh phúc đến cho người

Ta không thể mang hạnh phúc đến cho người

Ừ thì ta biết người đang chếnh choáng và ngợp thở trong chính cơn đau của người, người lạc lõng mất phương hướng và chơi vơi. Bất chợt người gặp ta, có lẽ ta đã hiểu và chia sẻ bớt một phần nỗi đau mà người đang gánh chịu nhưng ta cũng chẳng phải là cô gái tuyệt vời hay cao thượng như người vẫn nghĩ đâu người à.
Có những góc khuất trong đời ta mà người chưa được biết, cũng có những ngã rẽ trong đời người mà ta chẳng một lần đi qua. Ta hiểu người đơn giản theo những gì người thuật lại và người cũng mường tượng ta theo chính những gì ta nói trên đầu môi.
Có những góc khuất trong đời ta mà người chưa được biết, cũng có những ngã rẽ trong đời người mà ta chẳng một lần đi qua
Người cứ tưởng ta đang ở gần, con tim ta dễ hiểu và đơn giản nhưng người đã lầm rồi đó. Tất cả những gì thuộc về ta rất phức tạp, rối bời đến mức nhiều khi ta còn không nhận ra được ta ở đâu trong chính đời ta nữa người à. Một người còn không hiểu nổi chính bản thân thì làm sao có thể đủ hiểu và yêu thương ai đó được hả người?
Với một chút gì đó người dành riêng cho ta, dù đó chưa đủ để gọi là yêu nhưng ta vẫn rất cảm ơn người. Tha thứ cho ta vì không thể đáp trả hay hoàn lại những gì người đã trao.
Ừ thì cứ cho là ta ích kỷ và yếu hèn đi nhưng ta không thể đối mặt với yêu thương mà người có thể sẽ dành dụm, tích góp để trao cho ta. Hãy gìn giữ để dành tặng cho người xứng đáng hơn ta người nhé.
Ta thương và quý người như một người bạn, một người thân, một người đã từng có những giây phút bị thương tổn bởi tình yêu như ta. Nhưng ta chỉ có thể dừng lại ở đó mà thôi. Bởi ta bây giờ chẳng đủ yêu thương để dành cho ai, chẳng đủ mạnh mẽ để một lần nữa đối đầu với sóng gió và cũng chẳng đủ nghị lực để đón nhận tình yêu quá đặc biệt của người.
Ta sẽ luôn dõi theo người bằng những gì ta có thể nhưng để yêu thì ta không đủ can đảm đâu người à. Mà cũng có khi ta đang tự huyễn hoặc rằng trái tim người có gì đó dành riêng cho ta mà thôi, vì chẳng phải người vẫn bảo chẳng biết những cảm xúc ấy là gì nữa?
Nhưng ta chỉ có thể dừng lại ở đó mà thôi. Bởi ta bây giờ chẳng đủ yêu thương để dành cho ai, chẳng đủ mạnh mẽ để một lần nữa đối đầu với sóng gió
Nếu có thì ta chỉ mong đó là một cơn say như người vẫn thường say mỗi ngày đấy. Rồi người sẽ tỉnh, sẽ ngẫm nghĩ và hiểu rằng ta chẳng phải là người mang hạnh phúc đến cho người đâu. 
Ta thật sự rất sợ, không phải là sợ một góc con tim không còn nguyên vẹn của người sẽ dành cho ta mà ta sợ sẽ làm thương tổn những gì còn lại người đang có. 
Ừ, thì hãy cứ bình yên và hạnh phúc người nhé nhưng đừng chờ đợi điều gì cả từ ta.

Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

Và anh sẽ yêu em khi anh còn có thể

Và anh sẽ yêu em khi anh còn có thể

Có lẽ, em không biết rằng khi nỗi nhớ cồn càu tôi chỉ muốn vùng chạy thật nhanh để đến một nơi, dù đoạn đường có xa bao nhiêu đi chăng nữa, đơn giản vì nơi đó có em, em à…
Em bảo rằng đừng yêu em quá nhiều, đừng dành cho em cả trái tim, mà hãy cho em một góc nhỏ của lòng thôi, đủ để em biết rằng em được yêu thương, và đủ để tôi có thể nghĩ về một ai khác ngoài em, giản đơn lắm mong mỏi như thế từ em, nhưng với tôi là cả sự khó khăn em à!

Một lần gặp em, ngắn rất ngắn mà tôi vẫn chưa kịp nhìn kĩ ánh mắt, bờ môi, cùng suối tóc dài buông xỏa nhưng lại nhớ thật nhiều, một nỗi nhớ chẳng thể gọi thành tên. Tôi chưa bao giờ tin vào tình yêu sét đánh, vì sợ bất chợt, sợ ngộ nhận và sợ mình sẽ hời hợt khi xa cách, nhưng trước em tôi đã không thế.

Có lẽ, em không biết rằng tôi luôn mường tượng về em rồi lặng cười một mình…
Có lẽ, em không biết rằng những dòng tin em nhắn gửi đã làm tôi vui như thế nào…
Có lẽ, em không biết rằng mỗi khi được nói chuyện cùng em thế giới trong tôi dường như chỉ có một, một người mà thôi, đó là em…
Có lẽ, em không biết rằng mỗi sáng tinh mơ tôi đều muốn nhấc điện thoại lên để gọi cho em, chỉ vì rất, rất muốn nghe giọng nói của em…
Có lẽ, em không biết rằng khi nỗi nhớ cồn càu tôi chỉ muốn vùng chạy thật nhanh để đến một nơi, dù đoạn đường có xa bao nhiêu đi chăng nữa, đơn giản vì nơi đó có em, em à…
Có lẽ, em không biết rằng em là người con gái đầu tiên đã khiến tôi dũng cảm đối diện chính mình để bảo rằng “tôi yêu em!”…
Đã đôi lần tôi tự hỏi chính mình, hình như tôi vội vã, và dồn dã quá nhiều thì phải khi bảo rằng yêu em, nhưng sau bao suy xét con tim luôn bảo rằng đúng, vậy là yêu phải không em?! Tôi biết để giữ lấy một mảnh yêu thương nơi con tim em sẽ là khó khăn rất đổi, vì con tim ấy đã gửi gắm cho một ai đó, nhớ thương trong em cũng thế, cũng chỉ có thể nồng nhiệt và da diết nhất cho họ, chỉ họ mà thôi, vậy mà tôi vẫn hi vọng. Hi vọng để nuôi giữ một tình yêu, hi vọng để đợi chờ không làm tôi thấy sợ sệt, và hi vọng để em như thể đã rất gần.
Tình trong tôi là thế đó em, cuồng si và nồng nhiệt, nên em đừng bảo tôi hãy nhớ ít, thương ít, hay yêu em vừa đủ, bởi làm sao tôi có thể cân, đo, đong, đếm giọt yêu, giọt nhớ của chính mình. Nên em hãy cứ để tôi yêu em đến khi nào con tim vẫn còn có thể nhớ thương một hướng, hay yêu em đến khi nào mình vẫn đủ sức để đuổi bắt sau em, và tôi sẽ buông, sẽ là khoảng lặng sau em khi em thật sự thuộc về một ai khác ngoài tôi, sẽ thế đó…

Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

Mới cưới


Một đôi vợ chồng mới cưới được hai tuần. Anh chồng, mặc dù đang say mê với tình yêu nhưng vẫn muốn được đi nhậu cùng bạn bè. Vì thế, anh ta năn nỉ vợ:
“Em thân yêu, anh sẽ về ngay thôi”.
“Anh định đi đâu, chàng ngốc của em?” – cô vợ hỏi.
“Anh đi đến quán rượu, khuôn mặt xinh đẹp của anh ạ, sẽ uống chút bia”.
“Anh muốn uống bia hả tình yêu của em?”
Cô mở cửa tủ lạnh và chỉ cho chồng thấy 25 loại bia khác nhau, nhãn hiệu từ 25 nước: Đức, Hà Lan, Nhật Bản,…
Anh chồng còn chưa biết phải làm gì, điều duy nhất anh ta nghĩ là: “phải rồi, kẹo mút của anh. Nhưng ở quán rượu… em biết không… người ta có những cái cốc lạnh băng…”
Anh chồng chưa kịp nói hết câu, cô vợ đã ngắt lời:
“Anh muốn cốc lạnh ư, cún con?”
Nói rồi cô lôi ra một cái cốc đựng đóng băng khiến cô run lên khi cầm vào nó.
Anh chồng đã hơi tái tái, nói: “Phải, cô nàng chu đáo, nhưng ở quán người ta có món nhắm rất ngon… Anh sẽ không đi lâu đâu, sẽ về ngay mà. Anh hứa, đồng ý nhé?”
“Anh muốn món nhậu ư, gấu con của em?”
Cô mở tủ lạnh ra lấy 5 cái đĩa đầy 5 nón nhắm khác nhau: cánh gà rán, chân gà nướng, thịt lợn nướng…
“Nhưng, nhưng mật ong của anh…ở quán rượu, em biết không… có những tiếng chửi, những tiếng lóng bẩn thỉu và nhiều hơn thế”.
Cô vợ trả lời: “Anh muốn những tiếng chửi thề ư, bánh sáp ong?… Nghe nhé đầu đất! Uống ngay cái thứ bia chết tiệt trong cái cốc đóng băng quỷ của anh rồi ăn đồ nhắm dở hơi mà bà đây đã làm đi. Bởi vì anh sẽ không đi đâu hết. Hiểu chưa, đồ khỉ?”
… và họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Những câu nói hay về Cuộc Sống

Cuộc sống hàng ngày vẫn luôn mang đến cho ta những niềm vui, nỗi buồn, cùng đọc những câu nói hay về cuộc sống để cảm nhận cuộc sống này tươi đẹp hơn, để sống yêu thương hơn, bao dung hơn với tất cả mọi người.Mỗi câu nói hay đều chứa đứng những ý nghĩa lớn, hãy đọc thật chậm để nhớ và hiểu hết được ý nghĩa của nó.
Hãy đọc những câu nói hay về cuộc sống hằng ngày, tin chắc nó sẽ thay đổi cuộc đời bạn theo hướng tích cực hơn.Tôi đảm bảo với bạn điều ấy! 
nhung cau noi hay ve cuoc song Những câu nói hay về Cuộc Sống

Nhung cau noi hay ve cuoc song

Bạn có thể ghét người mình yêu, nhưng ko bao giờ có thể yêu người mình ghét.
———————————
Bạn có thể ko là người giỏi nhất, nhưng cách ứng xử và hành động của bạn sữ quyết định bạn là người như thế nào trong mắt mọi người.
———————————
Bạn có yêu đời không? Vậy đừng phung phí thời gian vì chất liệu của cuộc sống được làm bằng thời gian.
Bạn hãy học cách tôn trọng sách. Bạn hãy nhớ rằng sách là do con người tạo ra, vì vậy bạn tôn trọng sách cũng chính là bạn tôn trọng con người.
———————————
Bạn hãy luôn biết rằng, có 1 người nào đo hiểu và yêu bạn, người đó luôn ở bên ngay cả khi bạn cảm thấy cô độc nhất.
Bạn hiểu rằng 1 người yêu thương bạn thật sự, là khi họ ko ở bên cạnh bạn nhưng bạn vẫn cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm ấy.
———————————
Bao giờ ta cũng phải luôn luôn có một nơi nào để đến
———————————
Bao lâu bạn vẫn còn tự tin ở bạn, thì người khác vẫn còn tin bạn
———————————
Bí quyết của thành công là biết chia mục tiêu lớn ra thành nhiều mục tiêu nhỏ. Đặt mục tiêu càng rõ ràng và cụ thể bao nhiêu, càng dễ thực hiện và đạt được bấy nhiêu.
———
Bớt đau khổ so với ngày hôm qua là hạnh phúc. Kém hạnh phúc so với ngày hôm qua là đau khổ. Hạnh phúc và đau khổ chỉ là những khái niệm mang ý nghĩ tương đối.
———

cau noi hay ve cuoc song Những câu nói hay về Cuộc Sống

Những câu nói hay về cuộc sống

Cách tốt nhất để giữ bạn là không bao giờ cho họ nợ một tí gì và cũng chẳng bao giờ mượn họ một tí gì
———
Chẳng có gì mất cả ! Những vì sao lặn xuống Để rồi mọc lên sáng hơn ở bờ bên kia.
———
Chỉ mất một phút để cảm thấy say đắm ai đó, một giờ để thích và một ngày để yêu. Nhưng ta sẽ mất cả cuộc đời chỉ để quên một người
———
Chớ có đi tìm của cải xa hoa, bởi vì nó chỉ đánh lừa bạn
———
Chúng ta cũng chẳng biết đã bỏ lỡ điều gì cho đến khi điều ấy trở lại .
———
Chúng ta thường mến những người thán phục ta và thường không mến mấy những người mà ta thán phục.
———
Có 3 cách để tự làm giáu cho mình: mỉm cười, cho đi, và tha thứ.
———
Có một nghịch lí: Hạnh phúc thật sự chỉ đến khi bạn biết mạnh dạn cho đi – chứ ko phải nắm giữ thật chặt.
———
Có thể bạn ko kiểm soát được mọi trường có thể xảy ra, nhưng bạn hoàn toàn có thể kiểm soát được suy nghĩ và thái độ của mình.
———
Có trải qua đau khổ, cay đắng con người ta mới hiểu ra được nhiều điều, mới nhìn nhận ra được những sự thật mà nếu như ta sống một cuộc sống êm đềm và hạnh phúc ta không thể nhận ra.
———
Con đường học vấn là con đường ngắn nhất để dẫn đến thành công.
———
Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác.
———
Con người thường chú ý đến những lỗi lầm nhỏ nhặt của người khác, mà quên đi những fẩm chất tốt đẹp của họ. Khi fải đánh giá 1 sự việc hay 1 con người, đừng quá chú trọn vào vết đên mà hãy nhìn ra tờ giấy trằng với những mảnh sạch mà ra còn có thể viết lên đó những điều có ích cho đời.
———
Con người trở nên cô đơn vì trong cuộc đời, thay vì xây những chiếc cầu người ta lại xây những bức tường.
Cư xử với con người bằng sự chân thành sẽ được đáp lại bằng sự chân thành.
———
Cũng như vậy, bạn chưa cần đến 1 giây để cảm 1 người, chưa cần đến 1 phút để thích 1 người, chưa cần đến 1 ngày để yêu 1 người, nhưng sẽ fải mất cả đời để quên đi người đó.
———
Cuộc sống ko bao giờ là bế tắc thực sự hay có khái niệm mất tất cả một khi bạn còn có niềm tin.
———
Cuộc sống như một trang sách, kẻ điên sẽ giở qua nhanh chóng. Người khôn ngoan thì vừa đọc, vừa suy nghĩ vì biết rằng mình chỉ được đọc một lần.
———
Để thành công cần có thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Thành công trong cư xử, chúng ta sẽ có trong tay điều kiện nhân hòa. Điều quan trọng nhất của thành công trong cư xử là biết nghĩ đến người khác, và cao hơn là biết thương người như thể thương thân. Khi ta thương người chính là ta đang thương mình đó, người sẽ đền đáp lại cho ta cái mà ta cần.
Để tìm một người bạn tốt là khó. Để rời bỏ họ càng khó. Và để quên họ là không thể. Điều khó nhất là nhìn người mà bạn yêu thương lại yêu thương một người khác.
———
Địa ngục cũng do lòng ta mà có
———
Điều quan trọng không phải vị trí đứng mà là hướng đi.
———
Ðôi khi trong cuộc sống, có lúc bạn cảm thấy bạn nhớ ai đó đến nỗi muốn chạy đến và ôm chầm lấy họ. Mong rằng bạn sẽ luôn mơ thấy họ. Hãy mơ những gì bạn muốn, đi đến nơi nào mà bạn thích, hãy làm những gì bạn thích vì bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả trong cuộc đời.
———
Đôi khi, trong cuộc sống, có những thời điểm mà tất cả mọi thứ đều dường như chống lại bạn, đến nỗi bạn có cảm tưởng mình ko thể chịu đựng thêm một phút nào nữa. Nhưng hãy cố đừng buông xuôi và bỏ cuộc, vì sớm muộn gì mọi thứ rồi cũng sẽ thay đổi.
———
Đời là cuộc đấu tranh liên tục; nó luôn được cải biên với nhưng khó khăn mới. Và chúng ta sẽ chiến thắng nhưng bao giờ cũng phải trải giá.
———
Dù người ta có nói với bạn điều gì đi nữa, hãy tin rằng cuộc sống là điều kỳ diệu và đẹp đẽ
———
Đừng bao giờ từ chối nếu bạn vẫn có cái để cho.
———
Đừng che dấu tình yêu và sự dịu dàng của mình cho đến khi bạn lìa đời. Hãy làm cuộc đời bạn tràn đầy sự ngọt ngào.
———
Hãy nói những lời thân thương khi bạn còn nghe được và tim bạn còn rung động.
———
Đừng đau khổ với những jì mình ko có, hãy biết vui với những jì mình đang có trong tay.
———
Đừng đề ra mục tiêu của mình chỉ vì người khác cho đó là quan trọng, vì chỉ có bạn mới biết điều jì là tốt nhất cho mình.
———
Đừng đi qua thời gian mà không để lại dấu vết
———
Đừng làm mòn giá trị của bản thân bởi việc so sánh với người khác, bởi mỗi người trong chúng ta đều là những người đặc biệt.
———
Đừng quá xem trọng điều gì. Hãy tiếp nhận mọi sự may rủi một cách nhẹ nhàng
———
Đừng quên, nhu cầu cảm xúc cao nhất của 1 con người là cảm thấy được tôn trọng.
———
Đừng sử dụng thời gian và ngôn từ 1 cách bất cẩn, cả 2 thứ đó đều ko thể lấy lại.
———
Đứng vững và không nghĩ rằng mình sẽ ngã thì sẽ chẳng bao giờ ngã
———
Giá trị đích thực của sự cho đi ko nằm ở món quà lớn hay nhỏ, mà nằm ở tầm lòng của người ch o.
———
Giận dữ thường bắt đầu bằng sự điên rồ, và chấm dứt bằng nỗi an nhàn.
———
Gieo hành động, gặt thói quen
Gieo hành vi gặt thói quen. Gieo thói quen gặt tính cách. Gieo tính cách gặt số phận
Gieo suy nghĩ, gặt hành động
Gieo thói quen, gặt tính cách
Gieo tính cách, gặt số phận – Dick Lyles
———
Giúp những người khác là giúp chính mình. Điều tốt nào chúng ta cho đi chắc chắn sẽ quay trở lại với chúng ta – Flora Edwards
cau noi hay Những câu nói hay về Cuộc Sống

Cau noi hay trong cuoc song

Hạnh phúc là quả lắc giữa nụ cười và nước mắt.
———
Hạnh phúc là biết mình thực sự cần cái gì và có được cái mình cần. Những cái bạn thực sự cần và bạn đang có có thể là những điều rất giản dị xung quanh bạn: một sớm mai thức dậy bạn thấy khỏe mạnh không đau yếu và ngắm một bông hoa nở bên cửa sổ, bạn ăn một bữa ăn ngon và đầm ấm với những người thân, bạn uống một tách trà nóng với một người bạn tri kỷ để cùng nhau hàn huyên, tâm sự…
———
Hạnh phúc ở trong tâm ta. Nghĩ là hạnh phúc thì sẽ cảm thấy hạnh phúc, nghĩ là đau khổ thì sẽ cảm thấy đau khổ. Hạnh phúc là biết đủ, biết hài lòng với những gì mình có. Hay nói đúng hơn hạnh phúc là biết mình thực sự cần cái gì và có được cái mình cần.
———
Hãy chậm rãi trong việc chọn bạn và càng chậm rãi hơn trong việc thay bạn.
———
Hãy làm những việc bình thường bằng lòng say mê phi thường.
———
Hãy lắng nghe lòng tốt của mình mách bảo, và cam đảm hành động theo tiếng gọi của con tim.
———
Hãy luôn đặt ta vào vị trí của người để biết rằng nếu ta đau thì chắc chắn người cũng đau như ta vậy.
———
Hãy nhìn ra thế giới xung quanh để thấy rằng bạn vẫn còn rất hạnh phúc so với những đau khổ mà người khác đang phải gánh chịu.
———
Hãy nhớ, trong cuộc sống, những va chạm và đau khổ mà bạn gặp fải sẽ ít hơn nhiều so với những ước mơ và hạnh fúc mà bạn sẽ có.
———
Hãy nhượng lại cho tôi tuổi đôi mươi của bạn nếu bạn không dùng vào việc gì cả !
———
Hãy sống tốt đẹp đi và nhớ rằng, mỗi ngày có một đời sống riêng cho nó thôi
———
Hãy suy nghĩ những điều bạn nói nhưng đừng bao giờ nói những jì bạn nghĩ.
———
Hãy tin tưởng vào chính mình, hãy mở rộng trái tim và để tâm hồn thể hiện tất cả.
———
Khi 1 người sống hết mình vì người khác, thì cũng đồng nghĩa với việc người đó đã quên đi chính bản thân mình.
Khi bạn sinh ra đời, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười.
———
Khi bỏ qua tất cả cảm xúc, niềm si mê, sự lãng mạn mà ta vẫn thấy còn yêu thì đó chính là tình yêu.
———
Khi cánh cửa hạnh phúc đóng lại, cái khác sẽ mở ra
———
Khi ko có được cái mà ta yêu thì hãy yêu cái mà ta có.
———
Khi tất cả những cái khác đã mất đi thì tương lai vẫn còn
———
Khi tự nhìn nhận cuộc sống của mình đã hoàn hảo, ko còn mục đích lớn lao gì nữa thì có nghĩa là cuộc sống của bạn đang mất đi rất nhiều ý nghĩa.
———
Ko ai yêu bạn , nếu bạn ko nghĩ đến ai khác ngoài bản thân mình.
———
Ko điều jì là tồn tại mãi mãi cho đến lúc bạn ngừng cố gắng.
———
Ko tin vào chính mình – tức là bạn đã thất bại một nửa trước khi bắt đầu.
———
Lẽ nào vay mà không có trả
———
Luôn luôn có niềm hy vọng cho người nào bình tâm suy nghĩ về cuộc sống
———
Mở lòng mình ra với cuộc sống và mở mắt ngắm nhìn thế giới tươi đẹp quanh mình
———
Mỗi khi đối mặt với thử thách, hãy tìm kiếm cho mình 1 lối đi chứ ko fải 1 lối thoát.
———
Mỗi nghịch cảnh, mỗi thất bại và mỗi nỗi đau buồn đều chứa đựng một mầm mống lợi ích tương đương – Napoleon Hill
Mọi thứ rồi sẽ qua đi, chỉ còn tình người ở lại.
———
Mọi thứ trong cuộc đời đều có giá của nó. Được cái này thì phải mất cái kia, muốn nhận thì phải cho, muốn có thành công và hạnh phúc lâu bền thì phải trả giá bằng nỗ lực và cố gắng.
———
Mong rằng bạn luôn có đủ hạnh phúc để vui vẻ, đủ thử thách để mạnh mẽ hơn, đủ nỗi buồn để bạn trưởng thành hơn và đủ tiền để mua quà cho bạn bè.
———
Một cuốn sách hay có thể thay đổi số phận biết bao người
———
Một giọt mực có thể làm vạn người suy nghĩ
———
Một nụ cười có thể thay đổi 1 ngày. Một cái ôm có thể thay đổi 1 tuần. Một lời nói có thể thay đổi 1 cuộc sống.
———
Một thân thể không đau, một tinh thần không loạn, hạnh phúc đích thực của con người chỉ có bấy nhiêu thôi. – Epicure
———
Muốn làm một việc cho thật tốt, cần phải có niềm đam mê và sự hăng say trong công việc. Chính niềm đam mê, sự hăng
——— say sẽ giúp nâng đỡ ta vượt qua những khó khăn và trở ngại trong công viêc.
———
Nếu anh bắn vào quá khứ bằng súng lục thì tương lai sẽ bắn vào anh bằng đại bác
———
Nếu bạn luôn cố giống 1 ai đó, bạn sẽ đánh mất những jì đặc biệt về mình.
———
Nếu không biết đau thì không thể đứng lên khi gục ngã
———
Ngày lãng phí nhất trong đời là ngày chúng ta không cười
———
Người bi quan luôn tìm thấy những khó khăn trong mọi cơ hội.
Người lạc quan luôn nhìn được những cơ hội trong từng khó khăn.
———
Người nào có thể làm mỗi giây phút đều tràn ngập một nội dung sâu sắc thì người đó sẽ kéo dài vô tận cuộc đời mình
———
Người ta có thể quên đi điều bạn nói, nhưng những gì bạn để lại trong lòng họ thì ko bao giờ nhạt phai.
———
Như những đồng xu đồng hào làm nên tiền bạc, từng mẩu nhỏ đã đọc được làm nên kiến thức.
———
Những công trình vĩ đại đều khởi nguồn từ một ý nghĩ. Khi một ý nghĩ khi được nung nấu và được lên một kế hoạch hành động cụ thể, với thời gian tự nó sẽ tìm ra những phương cách để biến ý nghĩ đó trở thành hiện thực.
———
Những kí ức và kỉ niệm đẹp sẽ giúp con người vượt qua những thử thách của cuộc sống.
———
Niềm tin vào chính mình có sức mạnh xua tan bất kì sự hoài nghi nào của người khác.
nhung cau noi hay nhat ve cuoc song Những câu nói hay về Cuộc Sống 
Nhung cau noi hay nhat ve cuoc song
Ở trên đời này, hễ được cái này thì sẽ mất một cái khác, và hễ mất một cái này sẽ được một cái khác. Mỗi cái lợi luôn đi kèm với một cái hại tương ứng và ngược lại mỗi cái hại luôn luôn đi kèm với một cái lợi tương ứng. Đó là luật bù trừ hay là luật đánh đổi.
———
Phải sống để ăn chứ ko fải ăn để sống.
———
Rút cục, những cảm xúc bồng bột của tình yêu rồi sẽ qua đi. Chỉ có tình nghĩa đằm thắm do mang ơn lẫn nhau là sẽ còn lại với thời gian.
———
Sao không nghĩ ra một ý tưởng nào đó làm bản thân hay sự việc nào đó thay đổi tích cực.
———
Sao ta không tròn ngay tự trong tâm? – Khuyết danh
———
Sẽ là khổ đau khi yêu ai mà không được đáp lại.
———
Sinh sự thì sự sinh, bớt việc thì việc bớt – Kinh Dịch
———
Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình? – Tố Hữu
———
Sự chân thành là điều tốt đẹp nhất bạn có thể đem trao tặng một người. Sự thật, lòng tin cậy, tình bạn và tình yêu đều tùy thuộc vào điều đó cả
———
Sự chia sẻ và tình yêu thương là điều quý giá nhất trên đời.
———
Sự hiện diện của bạn là 1 món quà của tao hóa.
———
Sự im lặng du dương hơn bất kỳ bản nhạc nào.
———
Sự khác biệt giữa những người thành công và những người thất bại ko phải là ở sức mạnh, kiến thức hay sự hiểu biết – mà chính là ở ý chí.
———
Sự thay đổi của cuộc sống là điều ko thể tránh khỏi – Việc của chúng ta đơn giản là lựa chọn cách để vượt qua mà thôi.
Suy nghĩ giống như thuyền trưởng của một con tàu: nó điều khiển mọi lời nói, việc làm, điều khiển mọi hoạt động, hành vi và cách cư xử của bạn. Suy nghĩ tốt sẽ giúp bạn biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm, cái gì nên học và cái gì không nên học, cái gì nên nói và cái gì không nên nói, cái gì nên biết và cái gì không nên biết…Ta cứ trách cuộc đời hay méo mó
———
Ta đã thành công vì ta quyết tâm, ta không bao giờ do dự.
———
Tài năng thường được tỏa sáng trong sự im lặng, còn cái kém cỏi thì thường tự lan tỏa bằng âm thanh.
———
Tất cả những gì tốt đẹp trong tôi, tôi đều chịu ơn sách. Khi nói đến sách, tôi không thể nào không cảm thấy mối cảm động sâu sắc và niềm vui mừng phấn khởi.
———
Thành bại, may rủi trong cuộc đời con người tuy do nhiều yếu tố quyết định, những suy cho cùng vẫn là do tính cách con người và do sự lựa chọn của cá nhân mà ra.
———
Thành công không luôn luôn phải là có nhiều tiền. Khi ta vượt lên chính mình hay khi ta đem lại hạnh phúc cho người khác đó cũng là thành công.
———
Thành công lớn nhất là đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã.
———
Thành công và hạnh phúc nằm trong chính suy nghĩ và sự lựa chọn của bản thân.
———
Thật hạnh fúc cho những ai biết cho mà ko hề nhớ đến, biết nhận mà ko hề quên đi.
———
Thiên đàng ở chính trong lòng ta
———
Thời gian là ông thấy vĩ đại, nó dàn xếp êm thầm mọi chuyện.
———
Thử thách của can đảm ko fải là dám chết mà là dám sống và thực hiện ước mơ của mình.
———
Tình yêu bắt đầu bằng một nụ cười, tiến triển bằng một nụ hôn, kết thúc với một giọt nước mắt hay với vòng tay ôm xiết bất tận
———
Tình yêu cho đi sẽ được đáp lại bằng tình yêu, tình thương cho đi sẽ được đáp lại bằng tình thương.
———
Tôi không tin ai không có lúc buồn, tôi không tin ai luôn có niềm vui – Khuyết Danh
———
Tôi ko bắt buộc fải chiến thắng, nhưng tôi bắt buộc fải chiến đấu đến cùng. Tôi ko bắt buộc fải thành công, nhưng tôi cũng fải nỗ lực hết sực mình.
———
Trên con đường thành công, bạn có tìm mãi cũng không thấy dấu chân của những người lười biếng
———
Trí tuệ của con người trưởng thành trong tĩnh lặng, còn tính cách trưởng thành trong bão táp
———
Trong cuộc sống, nơi nào có một người chiến thắng, nơi đó có một người thua cuộc. Nhưng người biết hi sinh vì người khác luôn luôn là người chiến thắng.
———
Trong khi đau khổ, người ta nhận ra bạn bè .
———
Trong phúc đã chứa sẵn mầm họa. Trong họa luôn chứa sẵn mầm phúc. Phúc càng lớn, họa càng lớn và ngược lại họa càng lớn, phúc càng lớn. Trong cái được có cái mất. Trong cái mất có cái được. Đó là tính hai mặt của phúc họa, được mất.
Trong tình yêu hờn dỗi không phải là biểu hiện của tan vỡ mà chỉ làm cho nhụy hoa thêm tươi, bông hoa thêm đẹp.
Trước khi làm chủ được ngoại vật hay làm chủ được người khác, cần phải biết làm chủ được những suy nghĩ và cảm xúc của chính bản thân.
———
Tức giận là cơn lốc xóa đi mọi sự thông minh.
———
Văn hóa là cái jì đó còn lại khi người ta quên đi hết tất cả.
———
Vết thương dù lớn đến đâu, cũng có ngày lành lại. Trái tim dù lạnh đến mấy, cũng có ngày tan băng.
Với niềm tin, bạn có thể thấy được những thứ vô hình.
———
Với thế giới, bạn chỉ là một hạt cát nhỏ – nhưng với một người nào đó, bạn là cả thế giới của họ.
———
Xin chớ có làm thinh trước những gì mà một người nói với bạn bằng cả con tim .
———
Yêu nghĩa là không bao giờ phải nói “rất tiếc”.

Truyện cực ngắn về tình yêu

Truyện cực ngắn về tình yêu

1.
Yêu nhau năm năm.
Hắn tàn nhẫn nói lời chia tay với cô.
Cô thề sẽ hận hắn cả đời.
Một ngày, cô bước vào một ngõ nhỏ lại thấy hắn đang bị người ta ẩu đả.
Cô như phát điên, nhặt lấy tảng đá, gậy gộc liều mạng đánh về phía mấy người kia.
Mấy người kia bị kinh sợ, chạy trối chết.
Bạn bè hỏi cô, đã thề căm thù đến tận xương tuỷ, vì sao lại ra tay cứu giúp hắn?
Cô chạm khẽ trái tim vẫn đang run rẩy nói, bởi vì yêu nhiều hơn so với hận.
(Tình yêu có đôi khi cũng là một loại nghĩa khí.)
2.
Nhà cô thay một chiếc cửa công nghệ cao, chỉ cần nói với cánh cửa một câu, cánh cửa sẽ tự động mở ra.
(điều kiện tiên quyết là trước đó phải cài đặt câu nói kia.)
Cô đem mật khẩu cài đặt thành “Anh yêu em”, cũng bảo hắn mỗi ngày đều tới gặp cô.
Vì thế mỗi ngày, cô đều đắm chìm trong lời ngon tiếng ngọt.
Một ngày, cô trễ hẹn, hắn tức giận với cô không thôi.
Cô một mạch nói lời chia tay. Lại suốt ngày ở nhà ảo não hối hận không thôi.
Cô đem mật khẩu đổi thành “Thực xin lỗi”, mỗi ngày khi mở cửa đều nhỏ giọng nói “Thực xin lỗi” với cánh cửa.
Dường như làm như vậy có thể giảm bớt sự bất an cùng mong nhớ trong lòng.
Một ngày, cô ngồi trên sô pha suy nghĩ, cửa lại đột nhiên mở ra.
Hắn kinh ngạc đứng ở ngoài cửa.
(Trong tình yêu luôn luôn phải có sự nhường nhịn, trừ phi hai người muốn đánh mất lẫn nhau.)
3.
Cô thầm mến hắn thật lâu.
Một ngày, cô nhìn biểu tượng cái đầu bên cạnh tên hắn trên QQ thật lâu, những lời nói đã chuẩn bị trước đột nhiên không nói lên lời.
Hắn cũng không nói, tựa hồ đang đợi cái gì.
Cô nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi, viết ba chữ “Em thích anh” lên khung đối thoại chưa gửi.
Cô nhắm mắt lại, cắn răng ấn gửi tin.
Cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng ‘tít tít’.
Cô mở mắt ra, thấy ba chữ: Anh yêu em.
Trước ba chữ kia, có bốn chữ: Tự động trả lời.
(Nếu hiện tại bạn gửi tin nhắn nói bạn thích người ấy, người ấy liền lập tức gọi điện thoại nói người ấy yêu bạn. Không thử một chút làm sao biết có niềm vui bất ngờ nào đang chờ bạn.)
4.
Buổi sáng cô mở cửa.
Thấy con mèo nhỏ của soái ca trên lầu nằm bên ngoài, trên cổ lộ ra một tấm bảng: Chủ nhân đi công tác, có thể chăm sóc tôi vài ngày được không ?
Cô cười cười, ôm lấy mèo con đi vào phòng. Rồi sau đó con mèo nhỏ kia thường xuyên xuất hiện đáng thương hề hề, lý do giống như trên.
Hôm nay, cô nghe được tiếng gõ cửa, mở cửa.
Lại thấy soái ca kia nháy đôi mắt hoa đào nói: Mèo đi công tác, có thể chăm sóc anh không?
(Thích một người sẽ luôn dành sự bất ngờ cho người đó.)
5.
Buổi tối, trước khi đi ngủ liền hỏi ông xã: “Nếu em mắc bệnh nan y, anh có chạy chữa cho em không?”
Ông xã đã buồn ngủ, mơ mơ màng màng nói: “Đừng nói bừa… Táng gia bại sản cũng phải trị!”
Ta nói: “Nếu anh mắc bệnh thì sao?” Ông xã: “Vậy không trị.”
Ta hỏi: “Vì sao?” Ông xã: “Còn lại một mình em, kiếm tiền không dễ.”
(Bạn vĩnh viễn không biết, khi bạn gặp nguy hiểm, người ấy sẽ quan tâm lo lắng cho bạn như thế nào.)
6.
Cô thích ăn táo.
Hắn mỗi ngày đều gọt hai quả táo, mỗi người một quả, cô thích cảm giác ấm áp lãng mạn này.
Chỉ là cô phát hiện hắn luôn cắn một miếng ở cả hai quả táo trước, sau đó mới đưa cho cô một quả.
Vì thế, cô buồn bực đã lâu. Rốt cục có một ngày.
Thừa dịp lúc hắn ra ngoài nghe điện thoại, cô cầm quả táo của hắn cắn một miếng.
Cảm giác không ngon ngọt bằng quả táo của mình. Nước mắt không tiếng động nháy mắt lướt qua khuôn mặt.
(Những gì tốt nhất, người đó sẽ dành cho bạn.)
7.
Con chó nhỏ nói với con mèo nhỏ: Ngươi đoán xem trong cái túi trước mặt ta có mấy khối đường?
Con mèo nhỏ nói: Đoán đúng rồi ngươi sẽ cho ta ăn sao?
Con chó nhỏ gật gật đầu: Uhm, đoán đúng rồi tất cả đều cho ngươi!
Con mèo nhỏ nuốt nuốt nước miếng nói: Ta đoán năm khối!
Sau đó, con chó nhỏ cười đặt đường vào tay con mèo nhỏ, nói: Ta còn thiếu ngươi ba khối.
(Bởi vì yêu bạn, cho nên cho phép bạn có một chút lòng tham…)
8.
Bởi vì một sự cố trước đây, em gái trừ bỏ chính mình, chỉ có thể nhớ được thêm ba người —— cha mẹ cùng ta.
Ngày đó vào sinh nhật thứ 18 của nó, ta nói với nó: “Nếu em có người trong lòng, liền quên anh đi, đem người kia ghi tạc trong lòng.”
“Em sẽ không thế đâu.” Em gái nở nụ cười.
Vào một ngày, em gái cùng bạn trai của nó tới tìm ta, nó khóc nức nở nói với ta: “Anh ơi, em là ai?”
9.
Mất trí nhớ.
Trong buổi gặp mặt, cha nói “Con gái tôi vừa xinh đẹp, lại biết nấu ăn.”
Cô sờ sờ vết sẹo trên mặt, nghĩ rằng mình làm gì biết nấu ăn?
Dần dần thường xuyên gặp mặt,
Cô hỏi hắn, trước kia có người trong lòng không? “Có, cô ấy xinh đẹp, biết nấu ăn.”
Cô bắt đầu học nấu ăn, mỗi lần hắn ăn, sẽ luôn nói, “Hương vị thực giống.”
Về sau, cô rốt cục tức giận. “Anh yêu em hay yêu cô ấy!”
Hắn cười, “Ngốc quá, sau khi em bị tai nạn mất trí nhớ, anh vẫn luôn luôn chờ em.”
(Nếu tôi mất trí nhớ, bạn có thể chờ tôi hay không?)
10.
Hắn cõng cô, cô hỏi hắn: “Em có nặng không?”
“Toàn bộ thế giới đều ở trên lưng, em nói xem có nặng hay không?”
(Em là toàn bộ thế giới với anh.)
11.
Người chồng ở bên giường người vợ sắp sinh
Người vợ hỏi người chồng: “Anh hy vọng là con trai hay con gái?”
Người chồng: “Nếu là con trai, hai người bọn anh sẽ bảo hộ em; nếu là con gái, anh sẽ bảo hộ hai mẹ con em.”
(Người ấy sẽ luôn bảo hộ bạn.)
12.
Di động rung, có một tin nhắn: “Anh quyết định đi tỏ tình!”
Hắn cùng cô vẫn là bạn tốt, nhưng cô yêu hắn, “Ồ…Vậy anh cố lên.”
“Anh đứng ngoài cửa nhà cô ấy đã lâu, không dám gõ cửa.” “Đánh bạo gõ cửa đi! Nói anh yêu em!”
“Em nói cô ấy có đồng ý không?” “Em không biết.” Cô buông di động, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Di động lại rung, là điện thoại. Cô nghe …
“Em mở cửa đi, anh vẫn không dám gõ cửa.”

Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

Đào hoa

Không rõ lý do gì, dân gian vẫn khen những anh chàng đắt gái là “có số đào hoa” mà không hề biết, sao Đào Hoa là một sao cực kỳ xấu trong Tử vi. Nó mang tới điều tiếng thị phi, rắc rối trong làm ăn và tiền bạc thiếu phân minh, quan hệ đổ vỡ. Những phiền toái ấy lớn hơn nhiều so với những lợi lộc (nếu có) mà vận đào hoa có thể mang lại cho một người đàn ông. Bởi cái được thì mơ hồ, còn cái mất thì hiển nhiên thấy được. Người Hoa còn kiêng trồng hoa đào trong vườn nhà. Họ chỉ trồng hoa đào trên núi, ở đất trống ven đường, hoặc chỉ trồng ở trại lính và cổng viện dưỡng lão, bởi theo quan niệm của họ, chỉ trại lính toàn đàn ông thèm tình, và viện dưỡng lão toàn người già ít bạn, mới có thể trồng hoa đào cho “cái vận hoa đào” nó mon men tới bên người. Còn người bình thường, bị gái (hay giai) tới tán tỉnh theo đuổi là bị phiền toái, bị quấy rối, bị mất thời gian, bị phân tán sự tập trung, hay ho gì đâu!
Thực sự, chỉ yêu một người, và được người ấy đáp lại, còn hạnh phúc gấp trăm lần được bao kẻ yêu mến hâm mộ nhưng không tìm ra một người thực sự làm mình hạnh phúc trong đám đông ấy. Bởi, mọi sự hời hợt chỉ có thời điểm. Khi ta trẻ, ta dứt khoát phải lấy gái trinh làm vợ, cô ấy phải xinh đẹp khéo léo, cô ấy không có quá khứ, cô ấy phải rất yêu ta. Khi ta trải đời hơn, có khi lại chết chìm trong tình yêu với một người đàn bà đã có con riêng, hoặc mọi tiêu chuẩn khác xa cái mẫu hình lý tưởng khi xưa, nhưng cô ấy lại biết cách làm cho ta *hạnh phúc và yên tâm về bản thân. *
Chân dung của đàn ông có thể vẽ bằng những cái nắm tay. Ở tuổi mười lăm, nắm tay bạn gái đầu đời chỉ có cảm xúc rung động nhưng không hề biết đường đời sau này dài lâu ra sao. Nên mọi lời hứa hẹn hoặc hy vọng chỉ là lời nói mà thôi. Ở tuổi hai lăm có mấy ai nắm tay được bạn gái đủ lâu. Khi chỉ buông bàn tay này ra, ta đã có bao nhiêu bàn tay xinh đẹp khác có thể nắm. Ta nghĩ ra quá nhiều lý do để buông tay nhau.
Bi kịch của đàn ông là ba mươi hay ba lăm tuổi mà vẫn chỉ nắm trong tay con chuột máy tính hay sợi dây buộc chó. Dắt chó đi dạo, chỉ chó là bạn trung thành, yêu chó tới mức cân nhắc xem nên cưới bạn gái hay nên chờ yêu được một cô khác cũng thích chó. Chó không có lỗi nếu đàn ông ế vợ. Bởi nếu không mê chó, đàn ông có thể ham chơi đủ thú vui nào khác, GYM phim phượt phở, những thú vui khiến đàn ông yêu thích và tự tin hơn hẳn là cô bạn gái đang giục cưới, giục sinh con, giục đi mua nồi cơm điện hộ cô ấy.
Bốn mươi tuổi, ta vẫn đầy gái tơ theo đuổi. Khốn nỗi, ta sẽ yêu một đứa đáng tuổi con gái mình? Ta sẽ vào ký túc xá chở nàng đi chơi, có mỗi mình ta vào được phòng nàng vì ký túc nữ quy định không cho con trai trường bên lọt vào, chỉ cho phụ huynh vào! Sau bốn mươi tuổi, khi thằng khác sang Mỹ thăm con du học thì mình bận bịu ngày ngày thay bỉm cho con, hay chở vợ con sữa tã bỉm vào viện khám vì con đi tướt.
Năm mươi hay sáu mươi, đàn ông nắm cổ chai bia hay nắm tay chai rượu? Nhưng tôi nghĩ, người đàn ông về cuối đời, trong tay chỉ nắm cây gậy chống để đi qua tuổi già mới thực sự cô đơn. Bạn đã làm gì quá khứ của mình? Có phải lúc đó ta mới nhận ra, cái nắm tay cảm động nhất, là khi hớn hở được bố nắm tay dắt đi lúc tuổi mới lên ba, và cái nắm tay nhăn nheo của một bà già đi bên cạnh mình cuối đường đời, giá mà được giữ lại mãi mãi những khoảnh khắc đó?
Nhưng nếu không trân trọng tất cả những gì được nắm lấy trong tay, cứ nghĩ rằng buông bàn tay này ra là sẽ có bàn tay khác nắm, có khả năng, những gì chung thủy với bạn, ở lại trong tay bạn, như chai bia, như sợi dây dắt chó, như cây gậy chống lúc tuổi già, chỉ là những thứ vô tri.
Còn đàn bà, họ sẽ ra đi vì họ nhận ra họ đã nắm nhầm tay.

NGÀY HÔM NAY TÔI SẼ

Ngày hôm nay, tôi  sẽ tin rằng mình là người đặc biệt, một người quan trọng. Tôi sẽ yêu quý bản thân tôi với chính những gì tôi có và không so sánh mình với những người khác

Ngày hôm nay, tôi sẽ tự lắng lòng mình và cố gắng trầm tĩnh hơn. Tôi sẽ học cách kiểm soát những cảm xúc và suy nghĩ của mình

Ngày hôm nay, tôi sẽ học cách tha thứ những gì người khác đã gây ra cho tôi, bởi tôi luôn nhìn vào hướng tốt và tin vào sự công bằng của cuộc sống.

Ngày hôm nay, tôi sẽ cẩn trọng hơn với từng lời nói của mình. Tôi sẽ lựa chọn ngôn từ và diễn đạt chúng một cách có suy nghĩ và chân thành nhất.

Ngày hôm nay, tôi sẽ tìm cách sẻ chia với những người bạn quanh tôi khi cần thiết, bởi tôi biết điều quý nhất đối với con người là sự quan tâm lẫn nhau.

Ngày hôm nay, trong cách ứng xử, tôi sẽ đặt mình vào vị trí của người đối diện để lắng nghe những cảm xúc của họ, để hiểu rằng những điều làm tôi tổn thương cũng có thể làm tổn thương đến họ.

Ngày hôm nay, tôi sẽ an ủi và động viên những ai đang nản lòng. Một cái siết tay, một nụ cười, một lời nói của tôi có thể tiếp thêm sức mạnh để họ vững tin bước tiếp.

Ngày hôm nay, tôi sẽ dành một chút thời gian để quan tâm đến bản thân mình. Tôi sẽ làm tâm hồn và trí óc mình phong phú, mạnh mẽ hơn bằng cách học một cái gì đó có ích, đọc một cuốn sách hay, vận động cơ thể và ăn mặc ưa nhìn hơn.

Ngày hôm nay, tôi sẽ có một danh sách những việc cần làm. Tôi sẽ nỗ lực nhất để thực hiện chúng và tránh đưa ra những quyết định vội vã hay thiếu kiên quyết

Ngày hôm nay, tôi sẽ bỏ lại phía sau mọi lo âu, cay đắng và thất bại, khởi đầu một ngày mới với một trái tim yêu thương và hồn nhiên nhất Tôi sẽ sống với những khát khao, mơ ước mà mình luôn ấp ủ

Ngày hôm nay, tôi sẽ thách thức mọi trở ngại trên con đường mà tôi lựa chọn và đặt niềm tin. Tôi hiểu rằng, khó khăn là một phần của cuộc sống và chúng tồn tại là để tôi chinh phục và vượt qua

Ngày hôm nay , tôi sẽ sống hạnh phúc. Tôi sẽ trải rộng lòng để cảm nhận cái đẹp trong cuộc sống, để yêu thương và tin tưởng những người tôi yêu quý, và những người thương yêu tôi. Tôi sẽ làm những việc khiến tôi cảm thấy hạnh phúc: xem một bộ phim hài, làm một việc tử tế, giúp đỡ một ai đó, gửi một chiếc thiệp điện tử, nghe một bản nhạc yêu thích…

Và hôm nay, ngay bây giờ, tôi cảm nhận được hạnh phúc và sức sống mới để bắt đầu một ngày mới thật có ích – bất kể ngày hôm qua như thế nào.

 Bạn cũng vậy nhé!

True love

Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ.
Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ.
Thành công còn là hình ảnh một cậu bé bị dị tật ở chân, không bao giờ đi lại bình thường được. Từ nhỏ cậu đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nỗ lực khổ luyện, cậu bé trở thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ, và chưa bao giờ được chính thức ra sân. Nhưng đó không phải là thất bại. Trái lại, thành công đã nở hoa khi cậu bé năm xưa, với bao nghị lực và quyết tâm, đã chiến thắng hoàn cảnh để theo đuổi ước mơ từ ngày thơ bé. Thành công ấy, liệu có mấy người đạt được?
Sau mỗi mùa thi đại học, có bao “sĩ tử” buồn rầu khi biết mình trở thành “tử sĩ”. Hai bảy điểm, cao thật đấy. Nhưng cao mà làm gì khi NV1 lấy tới hai bảy phẩy năm? Đó thật ra không phải là thất bại, chỉ là khi thành công – bị – trì – hoãn mà thôi. Cuộc sống vẫn chào đón họ với NV2, NV3. Quan trọng là họ đã nỗ lực hết sức để khẳng định mình. Đó là ý nghĩa vẹn nguyên của các kỳ thi, và cũng là bản chất của thành công.
Ngày còn nhỏ, tôi đã được đọc một câu chuyện rất xúc động. Truyện kể về một cậu bé nghèo với bài văn tả lại mẹ – người phụ nữ đã che chở cuộc đời em. Cậu bé viết về một người mẹ với mái tóc pha sương, với đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng dịu hiền và ấm áp. Cậu kết luận rằng: bà ngoại là người mẹ – người phụ nữ đã nâng đỡ em trong suốt hành trình của cuộc đời. Bài văn lạc đề, phải về nhà viết lại. Nhưng đó mới chính là một tác phẩm thành công, bởi ở đó chất chứa tình yêu thương của đứa cháu mồ côi dành cho bà ngoại. Liệu có thành công nào, tình cảm nào thiêng liêng hơn thế?
Nhiều năm trước, báo chí từng vinh danh một cậu học trò nghèo thi đậu đại học với vị trí thủ khoa. Đối với cậu, đó là một thành công lớn. Nhưng có một thành công khác, lặng thầm mà lớn lao, đó là chiến thắng của một người cha gần 20 năm trời đạp xích lô nuôi con ăn học. Bao niềm tin và hi vọng hiện lên trên gương mặt vốn đã chịu nhiều khắc khổ. Và ngày con trai đậu đại học cũng là ngày tốt nghiệp khoá – học – của – một- người – cha.
Tôi biết có một nữ sinh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu gần hai mươi năm trước. Với tài năng của mình, cô có thể gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp và danh vọng. Nhưng cô sinh viên năm ấy đã chấp nhận hi sinh những cơ hội của đời mình để trở thành một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền của hai cô công chúa nhỏ. Cho tới bây giờ, khi đã là một phụ nữ trung niên, Người vẫn nói với tôi rằng: “Chăm sóc bố và hai con chu đáo, đối với mẹ đã là một thành công lớn”. Mỗi khi nghe câu nói ấy, tôi lại rơi nước mắt. Gia đình là hạnh phúc, là thành quả đẹp đẽ của đời mẹ, và chúng tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó.
Con người luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đuổi thành công thì thật là vô nghĩa. Bạn muốn mình giàu có, muốn trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường. Với việc làm đẹp đẽ ấy, bạn sẽ cho mọi người hiểu được bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu có tâm hồn. Khi đó, bạn đã thực sự thành công.
Cũng có khi bạn ước mơ thành công sẽ đến với mình như đến với Abramovich – ông chủ của đội bóng toàn những ngôi sao? Thành công chẳng ở đâu xa, chỉ cần bạn dành thời gian chăm sóc cho “đội bóng” của gia đình bạn. Ở đó, bạn nhận được tình yêu thương vô bờ bến, thứ mà Abramovich không nhận lại được từ những cầu thủ của ông ta. Thành công đến với mọi người một cách giản dị và ngọt ngào như thế!
Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là phải gìn giữ cho vẻ đẹp hoàn thiện của thành công ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi của thất bại, bởi như một giáo sư người Anh từng nói: “Cuộc sống này không có thất bại, có chăng là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi”. Còn đối với tôi, thành công là khi ai đó đọc được bài viết nhỏ này. Có thể sẽ chẳng được điểm cao, nhưng gửi gắm được những suy nghĩ của mình vào trang viết, với tôi, đó là một thành công.